Trần Tâm
QUA CỔ AM NHỚ TRẠNG TRÌNH
Vua chúa thôi nghe lời nhắc nhở
Chút lòng tin cuối cùng vụn vỡ
Còn quyền cao chức trọng làm chi
Ta lui về vui cùng cỏ chân đê
Những cuốc cày nuôi ông cử ông nghè
Nuôi lớn ước ao áo lành cơm đủ
Những khát khao những toan tính dở chừng
Bao nhiêu cử nghè hóa người gàn dở
Nỗi ấm ức trào lên từ nách cỏ
Mỡ dân đen căng ứ mặt quan hèn
Những tấm lòng tận trung dân nước
Dẫu về vườn vẫn sôi sục không yên
Vua chúa ngồi cao hóa thong manh câm điếc
Ôm lũ quan tham nhũng bất tài
Trăng gió nắng mưa cũng còn nức nở
Suốt đêm ngày trĩu nặng cả vai ai
Cổ Am giờ sắt thép lấn ngô khoai
Mơ ước cháy gương mặt người lam lũ
Đồng đô la luồn đến từng ngách ngõ
Liệu mấy người còn nhắc nhớ tên ông
DÒNG SÔNG QUÊ EM
Đá gập ghềnh lởm chởm lòng sâu
Hương hồi thơm suốt thời bé dại
Sông quê em không phù sa ngợp bãi
Phải lách núi cao tìm bể mặn mòi
Khúc dân ca đằm thắm mãi sinh sôi
Mềm mại lướt mặc nước lao thả sức
Sông không rộng thuyền về đậu chật
Dọc đôi bờ ngô lúa chín trong mây
Không con đê với màu cỏ thơ ngây
Em hái hồi áo mới thêu bảy sắc
Trẻ tíu tít như chim ùa tới lớp
Mẹ ra rừng gánh củi trĩu bờ vai
Lòng sông mang bóng thị trấn trải dài
Những dãy nhà thấp cao những hàng cây phấp phỏng
Trước con lũ đỏ ngầu cuồn cuộn sóng
Không tảng đá nào còn góc cạnh đâu anh
Chỉ còn người dân bám trụ trung kiên
Lặng lẽ sống giữ đất trời biên giới
Những ô hoa xoè trong ngày hội
Để nét cười trao thương nhớ sang nhau.
T.T
T.T