Dầy đêm giăng trắng ngày.
Nhớ thương - đi ngậm ngùi.
Về những ngày đùm nhau.
Chảy xiết lên nỗi người.
Nhớ!... dằn lòng tha thiết
Như xoáy vào dòng trôi.
Từng đốm tin lên đời...
NHỚ THÁNG BA
Sân trường cây phượng già vẫn đợi
Chờ mùa, thắp lại lửa ngày xưa
Ngóng mẹ chợ tan cồn cào cơn đói
Chân run run xiêu lệch đường bừa.
Ngày lũ trẻ rủ nhau chơi trận giả
Đêm gầu sòng múc từng mảnh trăng rơi
Thương cây lúa giữa kỳ ngậm sữa
Nắng chang chang đất khát khô rồi.
Lối xóm cũ xa bao người thân thích
Mưa - con đường lầy lội dấu chân Cha
Đã mãi trở thành miền cổ tích
Những nấm mồ, hoa dại trắng tháng ba.
Nguyên vẹn cánh diều run trong gió
Sáo cung trầm cùng sao thức thâu đêm
Trong giấc chiêm bao con còn thấy
Đêm trăng hè mẹ trắng giấc ru em.
Lưng đê cong như hai đầu đòn gánh
Gánh đồng làng, gánh nặng tuổi thơ tôi
Sông xưa, đêm trăng còn sóng sánh
Nặng phù sa bên cứ lở, bên bồi
Ôi!... tất cả đan thành dĩ vãng
Hoa gạo đỏ trời cháy mãi bến quê ơi!...
Lê Đức Nghinh
VỀ LẠI THÁNG BA
( Nhớ về những kỷ niệm ko quên)
Nắng mật rót vàng khắp ngả
Muộn mằn rét ngọt cuối xuân
Trời xanh soi từng kẽ lá
Mùa đi chầm chậm thật gần.
Khói bếp đùn lên run rẩy
Những hôm giáp hạt đói ròng
Khoai nướng thơm về ngày ấy
Cánh diều cũng lả bên sông.
Bóng mẹ lần hồi cua, cáy
Chân con thì thụp lội đồng
Em nhớ tháng ba năm ấy
Đói dài bủn rủn hay không?.
Bếp nhà lập loè ánh lửa
Mèo ủ tro tàn ngủ quên
Mẹ khâu áo bên bậu cửa
Hôm nay miếng vá còn mềm.
Con thuyền gối đầu lên bãi
Hương bưởi thơm loang khắp làng
Tiếng ai gọi đò vẳng lại
Vắt chiều xuân mây bay ngang.
Thầy nói tiết trời độc lắm
Giao thừa sấm chớ vội mừng
Chỉ lo bão bùng, đại hạn
Đói còn đứt bữa không chừng.
Tìm về một thời tất tả
Đêm nằm!... thương cả người dưng...
Lê Đức Nghinh