bannemoinhat2-banne3-banne4-banne5-banne6-banne7-bannecuoi
TÁC GIẢ QUEN THUỘC
BÀI VIẾT MỚI
PHẢN HỒI MỚI

VŨ NHO 085 589 0003

THÔNG TIN THÚ VỊ!CÁM ƠN TÁC GIẢ HÀ ANH!

 

VŨ NHO 085 589 0003

BÀI VIẾT CÔNG PHU QUÁ!CÁM ƠN PGS.TS. NHÀ THƠ PHẠM CÔNG TRỨ!

 

VŨ NHO 085 589 0003

CÁM ƠN NHÀ VĂN CẦM SƠN ĐÃ XỬ LÍ VIDEO CLIP NÀY!

 

VŨ NHO 085 589 0003

HOAN NGHÊNH NHÀ VĂN, NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH CẦM SƠN ĐÃ TƯỜNG THUẬT BẰNG HÌNH ẢNH SINH ĐỘNG TRONG VIDEO CLIP NÀY!

 

VŨ NHO 085 589 0003

CÁM ƠN BÀI VIẾT CỦA PGS.TS. LA KHẮC HÒA ( LÃ NGUYÊN)!

 

VŨ NHO 085 589 0003

CÁM ƠN BS ĐINH HỮU DUNG!NƯỚC VỐI ĐẶC SẢN VÙNG ĐỒNG CHIÊM GIA VIỄN RẤT SẴN!

 
Xem toàn bộ
Đang truy cập: 17
Trong ngày: 82
Trong tuần: 801
Lượt truy cập: 626081

NHÀ KHÔNG CÓ BỐ

NHÀ KHÔNG CÓ BỐ
                   Nguyễn Thị Mai
 nh_n.t.mai_1
Nhà không có bố buồn sao
Cái đinh cũng thiếu, con dao thì cùn
Bơm xe chẳng hiểu cái jun
Rát tay bật lửa, đá mòn xăng khô
 
Không có bố, không thì giờ
Bữa ăn sớm muộn, chẳng chờ, chẳng mâm
Ngày đông gió bấc mưa dầm
Đậy che mái dột âm thầm  mẹ con
 
Chẳng vui tiếng điếu rít ròn
Bia không mua uống em còn bán chai
Nước đun sôi để nguội hoài
Nhà không có bố biết ai pha trà
 
Cho dù bãi mật phù sa
Mà không bên lở chẳng là dòng sông
                             12-1992
Lời bình của Vũ Nho
          Vai trò của người cha trong gia đình được khẳng định trong tục ngữ - túi khôn của dân gian- là rất lớn:
  • Con có cha như nhà có nóc
  • Còn cha gót đỏ như son
  • Còn cha ăn cơm với cá
Mất cha liếm lá, gặm xương…
          Cùng mạch nguồn ấy, nhưng nhà thơ khai thác đề tài “ không có bố” ở phương diện hơi khác. Không phải  chỉ là vai trò tối thượng, tối quan trọng của người cha trong gia đình, mà chủ yếu là trong lĩnh vực tình cảm và trong những việc lặt vặt hàng ngày của cuộc sống.
          Nhà không có bố là không có người đàn ông, là buồn sao. Các cụ nói rằng  Có nam có nữ mới nên xuân. Không có bố tức là vắng thiếu một người quan trọng nhất của bên nam. Tức là không nên xuân được, cũng tức là thiếu cân bằng và vì thế mà  buồn, mà mất vui. Không chỉ buồn vì thiếu tình cảm, mà còn buồn vì sự nghèo nàn, thiếu thốn từ những vật nhỏ nhoi trong những công việc lặt vặt nhưng cần thiết hàng ngày. Khâu vá, thêu thùa, bếp núc là việc của phụ nữ, của mẹ. Còn sửa guốc dép, bàn ghế, sửa xe đạp, bật lửa…là việc của đàn ông, của bố. Nhưng cái đinh cũng thiếu, con dao thì cùn, cái jun thì không hiểu, bật lửa thì bật rát tay mà không nên lửa vì đá mòn xăng khô…Không có bố biết bao nhiêu là phiền toái.
          Nhưng chưa hết. Không có bố nên thiếu một nề nếp, một trật tự gia đình. Bữa ăn sớm muộn tùy nghi. Cũng tùy tiện về giờ giấc và  có khi cả về nghi thức, phiên phiến thế nào cũng xong, không cần  mâm bàn. Lại nữa không có bố nên mái nhà đành để dột. Và sự khắc phục cũng thật tạm bợ, không chắc chắn: Đậy che mái dột âm thầm mẹ con.
          Không có bố chỉ như thế thôi cũng đã bao nhiêu là thua thiệt với gia đình, đặc biệt là với những đứa con. Nhưng chưa hết. Không có bố còn là sự thiếu vắng những niềm vui bé nhỏ, con con của căn nhà. Thiếu tiếng điếu cày rít ròn, không có chai cho em bán sau khi bố uống bia, và nước đun sôi để nguội hoài vì không có người pha trà…
          Không có bố thì thiếu nhiều thứ và cũng có những thứ thừa. Và tất cả sự thiếu và thừa ấy đều làm nên gia đình bất bình thường, không hài hòa cân đối.
          Không có bố biết bao nhiêu là buồn…
Nhưng vấn đề là vì sao lại có tình trạng  nhà không có bố? Nhà thơ không lí giải, và cũng thật khó mà lí giải. Nguyên nhân thì nhiều lắm.  Có thể bố đã chết. Có thể bố ra mặt trận. Có thể bố đi công tác. Có thể bố mẹ li dị, li thân. Có thể người phụ nữ “ cả nể cho nên sự dở dang” dẫn đến phải nuôi con một mình…Điều mà nhà thơ quan tâm chính là nhà không có bố thì buồn lắm, những đứa trẻ không có bố thì thương lắm. Dù nhà giàu hay nghèo, sung túc hay thiếu đói thì không có bố vẫn làm cho gia đình cọc cạch, những đứa con thiệt thòi. Gia đình cũng như một dòng sông, phải có đôi bờ. Thiếu một vế, dù bất cứ lí do gì đều không ổn:
          Cho dù bãi mật phù sa
          Mà không bên lở chẳng là dòng sông
          Trong cuộc đời thực của nhiều xã hội, nhiều quốc gia khác nhau trên toàn thế giới, không phải là không có những gia đình không có bố vì rất nhiều lí do như đã kể ra.Thông điệp gửi trong bài thơ rất rõ ràng và đầy tinh thần nhân hậu: Hãy làm tất cả để mỗi gia đình đều có đủ vợ chồng, con cái, để cho nhà nhà đều có bố, mẹ; cho trẻ em những niềm  sướng vui, hạnh phúc lớn lên trong vòng tay yêu thương bảo bọc của cả mẹ và cha.
                                      Hà Nội, 16/11/2008
 
 
Lời bình của Duy Tân Hoàng

NHÀ KHÔNG CÓ BỐ.

Thằng con dẫn hai ba đứa bạn sau khi đá bóng về nhà ngồi uống nước. Thấy tôi lúi húi nhặt rau nấu cơm chiều , bạn nó hỏi thì thào nhưng tôi vẫn nghe :

- Mẹ mày đâu ?

Im lặng.

- Nhà không có mẹ à ?

Không thấy thằng con trả lời. Ừ , nhà không có bố hay không có mẹ thì cũng có sao đâu . Có điều , nhà không có bố đã được viết thành thơ - còn nhà không có mẹ chưa thấy thơ ca nào đả động cả . " Nhà không có bố " của nhà thơ Nguyễn thị Mai từng được giải nhất một cuộc thi thơ.

NHÀ KHÔNG CÓ BỐ

Nhà không có bố buồn sao

Cái đinh cũng thiếu , con dao thì cùn

Bơm xe chẳng hiểu cái jun

Rát tay bật lửa, đá cùn , xăng khô.

Không có bố không thì giờ

Bữa ăn sớm muộn , chẳng chờ chẳng mâm

Ngày đông gió bấc mưa dầm

Dây che mái dột , âm thầm mẹ con...

Chẳng nghe tiếng điếu rít giòn

Bia không mua uống em còn bán chai

Nước đun sôi , để nguội hoài

Nhà không có bố biết ai pha trà.

Cho dù bãi mật phù sa

Mà không bên lở , chẳng là dòng sông .

Nguyễn thị Mai.

Với những cảm nghiệm tinh tế của mình , nhà thơ đã vẽ nên bức tranh "Nhà không có bố " như một phóng sự đầy hình ảnh qua mấy dòng lục bát vừa đằm thắm vừa lắng sâu , làm lung lay sự yếu mềm trong mỗi con người. Nó chạm vào cả tuyến lệ vốn khô hạn của cả những gã đàn ông...

Đọc xong bài thơ , những mảng màu cuộc sống ấy cứ trở trăn, ray rứt , đan xen với nhiều cảm xúc như người có lỗi. Muốn gửi hết tình thương của mình vào những phận người trong bài thơ.

Nhưng đó là những cảm nhận xa xưa - Hồi mấy sợi dây xúc cảm trong đầu còn mẫn cảm , chưa được nhúng vào...nước sôi cuộc đời . Giờ đã là những người đàn ông thực thụ , biết lấy sự mạnh mẽ để khỏa lấp yếu mềm và không còn ngây thơ tin vào ma mỵ lục bát !

Ngày xưa đọc bài thơ chưa cần kính , nên nó trong veo cảm xúc ( chưa đủ tuổi đeo kính) . Bây giờ đọc lại " Nhà không có bố " phải qua cặp kính , nên những mảng màu trong đó tương tác hiện lên thật khác xưa . Rõ nét hơn và có lý hơn .

Nhà không có bố buồn sao

Cái đinh cũng thiếu , con dao thì cùn .

Đành rằng " Vắng đàn ông quạnh nhà , vắng đàn bà quạnh bếp" , nhưng xu thế đời nay , nhiều phụ nữ chọn cuộc sống đơn thân khá phổ biến. Họ chấp nhận nuôi con một mình. Thế thì nhà không có bố hà cớ gì phải buồn. Không có bố càng khỏe xác, đỡ phải nuôi! Đinh thiếu , dao cùn , vài chục bạc ra chợ có tất. Cứ mua mỗi loại một ít , ném vào một góc nào đó , lúc cần thì có ngay mà sử dụng. Còn chân yếu tay mềm không tự đóng đinh được thì ...dễ ợt. Các nàng cứ vẫy tay một cái , đừng ngại , thằng cha hàng xóm nhảy qua liền. Đừng nói là đóng đinh , mà đóng nguyên cái cột đình vào vách núi hắn cũng chẳng lăn tăn gì đâu (!).

Bơm xe chẳng hiểu cái jun

Rát tay bật lửa , đá cùn xăng khô

Xưa rồi Diễm.! Qua cái thời" xế điếc " lâu rồi nhé. Bây giờ xe tay ga ,các nàng cứ ngồi yên trên xe , lắc tay : " Bơm"!. Anh chàng nào mà thấy người đẹp chả thích bơm !? Bơm xong, hai bên mãn nguyện , đường ai nấy đi. Còn bật lửa - tức là cái hộp quẹt , thời giờ tràn lan , xài hết gas thì cho vào sọt rác, kiếm cái mới .

Không có` bố , không thì giờ

Bữa ăn sớm muộn chẳng chờ chẳng mâm.

Ừ , cái này thì thời nào cũng trúng. Không phải lo khẩu vị món ăn , mâm bàn, giờ giấc ...Đến bữa , mẹ một tô , thức ăn để nguyên trong nồi không cần múc ra làm gì, bạ đâu ngồi đấy , vừa ăn vừa chấm chấm , miết miết Phây -Bút. Con một tô , cũng một góc , vừa ăn vừa dí mũi vào máy tính bảng đọc truyện tranh. Thế là quá ư tiện lợi . Vừa hiện đại vừa...đại tiện , than thở con mẹ gì nữa! Tự do hơn cả ...thế giới tự do .

Ngày đông gió bấc mưa dầm

Dậy che mái dột, âm thầm mẹ con.

Gió bấc mưa dầm mùa đông thì đâu riêng chỉ mấy mẹ con , mà là...toàn quốc. " Lụt thì lút cả làng " có riêng một mình ai đâu , kể cả nhà có nhiều... bố ! Che mái dột ư ? Lại giơ cái cổ tay tròn trắng ra vẫy thằng cha hàng xóm thôi. Hắn luôn dài cổ chờ mong cái vẫy tay dẻo như múa ấy đấy ! Đàn ông là loài sinh vật ưa ngọt , các nàng cứ liếc xéo cho nó một phát , nhẹ nhàng cho nó một câu , thì hắn còn nằm dài lên mái nhà mà che dột cho mấy mẹ con suốt đêm đông ấy chứ .

Chẳng nghe tiếng điếu rít giòn

Bia không mua uống , em còn bán chai .

Tiếng điếu rít giòn mà làm mê hoặc phụ nữ thì quả là...Ngoa sĩ chứ không phải là Thi sĩ nữa rồi trời ạ ! Nếu thuốc lá gây khó chịu một thì thuốc lào phải gấp lên nhiều lần - Cái hôi hám của thuốc lào rất bền màu và phát tán diện rộng . Một ông bố nọ từ ngoài Bắc vào thăm con vì nghiện nên mang cả điếu cày vào Nam. Người già đêm thường khó ngủ , mỗi lần thức giấc , ông lại rít thuốc lào. Mà hút thuốc lào là phải rít càng kêu to càng sướng. Đêm thanh vắng làm nền cho tiếng điếu vút cao như tiếng súng liên thanh làm cô con dâu trăn trở khó chịu. Một hai đêm đầu , cô còn nhịn , đến đêm thứ ba thì cô không nhịn được nữa và..." Gìa sắp chết mà hút hít gì rống to thế , chẳng cho ai ngủ" . Ông đành nhẹ hơi , rít sụt sịt như ăn trộm . Còn may là nó mới chỉ nhắc nhở , chưa vả vào mõm ông. Thế mà trong thơ , tác giả " Ngoa sĩ " lên là nhớ tiếng điếu cày !

Nước đun sôi , để nguội hoài

Nhà không có bố , biết ai pha trà .

Đàn ông là lắm tật lắm. Ngoài rượu bia lại còn trà, không có các ông , đỡ nhọc lòng lau rửa ấm chén. đỡ phải ngứa mắt nhìn cảnh các ông khề khà bên ấm trà trong lúc người khác đánh vật với một núi việc nhễu nhã mồ hôi . Nhưng không cứ phải pha trà mới là đun nước sôi , mà nước sôi để nguội vẫn phải dùng cho cả nhà đó thôi...Uống trà xong , các ông cứ đánh trần vác cái bụng bia dạo qua dạo lại , việc dọn dẹp đổ bã có người lo.

Chân lý bên lở bên bồi cuả dòng sông là mãi mãi , nhà không có bố chẳng gì phải buồn . Chẳng quái gì phải lăn tăn. Nhiều cô lỡ rước chồng về nuôi , giờ rảy ra không được đó thôi. Dính bền vững luôn.

Nhà không có bố, chẳng sao

Bao anh hàng xóm nghêu ngao...hát thầm !

Rõ ràng khi đọc thơ qua cặp kính , ta nhìn thấy nhiều điều mà tác giả hồi ấy loay hoay với những câu hỏi chưa có câu trả lời . Bài thơ như một phóng sự ảnh , lưu đọng vào người đọc lâu nay, ray rứt và ấm ức với nhiều thấu cảm. Bây giờ tân tiến hơn ,thực dụng hơn nên có những điều không còn phù hợp nữa . Những gút mắc đều có lối ra êm ái. Cuộc sống vốn dĩ không bao giờ ngừng chảy. Những bức ảnh cảm động trong bài thơ trên đều có lối thoát ,xử lý được qua ngả Photoshop... hàng xóm !

 
 
 
 
 
 
 
 
 

 

Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 
BẢN QUYỀN THUỘC CÂU LẠC BỘ VĂN CHƯƠNG
Địa chỉ: số 9 Nguyễn Đình Chiểu - Hai Bà Trưng - Hà Nội
Chịu trách nhiệm xuất bản: Nhà thơ Vũ Quần Phương
Tổng Biên tập: N.văn, LLPB - P.giáo sư, Tiến sĩ Vũ Nho
Quản trị Website: Nhà văn, Nghệ sĩ Điện ảnh Cầm Sơn
 
ĐIỆN THOẠI & EMAIL LIÊN HỆ
Tel:  1- 0328 455 896. 2- 0855 890 003. 3- 0913 269 931
1.Thơ, Phê bình và các thể loại khác:  vunho121@gmail.com
2.Văn xuôi (truyện ngắn, bút ký...)  : soncam52@gmail.com
(Chú ý: Không gửi bài cho cả hai mà chỉ gửi 1 trong 2 địa chỉ)