AI CHO MẸ MỘT NGÀY VUI?
Mẹ đeo cho con chiếc vòng tay
Xoa một chút phấn hồng lên má
Để con mẹ như bao cô gái khác
Da trắng, má hồng, cong vút hàng mi
Tối nay con lên ti vi
Ngày mai con sẽ “nổi tiếng”
Nhưng… con không biết mẹ là ai?
Con không biết con là ai?
Bốn hai năm… con nằm dài như thế
Bốn hai năm… cạn nước mắt của mẹ
Đã biết bao lần gục ngã
Đôi mắt này đã dắt mẹ đứng lên…
Mẹ muốn chết vào ngày sinh ra con
Đau buồn hơn ngày con thành thiếu nữ
Nếu chiến tranh không dừng lại nhà mình
Thì giờ này đã có tiếng gọi : Bà ơi!
Tối nay con lên ti vi
Ngày mai con sẽ “nổi tiếng”
Ngày mai… cả xóm đều biết
Nhà mình có con mà mãi chẳng thành NGƯỜI.
Bành Phương Lan
CÔ GÁI TẬT NGUYỀN HÁT RU CON
Tặng T.H.
“À ru hời… ơ hời ru…
Mẹ thương con có hay chăng
Thương từ khi thai nghén trong lòng…”*
Tiếng hát vút lên, nghẹn khán phòng
Cô gái tật nguyền ngồi trên sân khấu
Ru những đứa con không bao giờ được sinh ra
Em hát bằng trái tim đàn bà,
bằng khát khao cả một đời con gái
Nước mắt chảy vào trong… tim tôi thắt lại
Cô gái cao chưa bằng cô bé lên mười hát ầu ơ…
Lời ru đan vào những đứa trẻ trong mơ
Đan vào đôi mắt em ngập tràn hạnh phúc
Đan vào những con tim đang đau nhức
Em cứ ru… và lũ trẻ lớn dần lên…
Có tiếng sụt sịt cố nén ở phía trên
Cả khán phòng im phăng phắc
Người lính già ngồi bên lặng lẽ lau nước mắt
Không ai nỡ phá tan hạnh phúc mong manh
Lời em ru cứa thêm vào nỗi đau chiến tranh…
À ru hời… ơ hời ru…
Tiếng hát vượt ra ngoài không gian
nâng những chú bồ câu bay lên…
*Lời bài hát “Mẹ yêu con” - Nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý
Bành Phương Lan
Người gửi / điện thoại