Ái Nhân
DỊU DÀNG XUÂN
Lả lơi én liệng lưng trời Hân hoan nắng mới hát lời gió Đông Giọt sương tỉnh giấc mơ hồng Long lanh bẩy sắc cầu vồng… lãng du Mưa li ti hạt sương mù Bồ câu nựng bạn gật gù ngoài hiên Đầu làng rộn rã chợ phiên Lộc non tíu tít lên miền… mùa xuân Má hồng đương độ thanh tân Mắt đen lúng liếng phân vân bao người Hội xuân Quan họ gọi mời Thơ yêu mắc cạn lưng giời tương tư Dịu dàng từ thuở chân như Đa đoan thi sĩ say từ… muôn năm CÚC HỌA MI Nói gì ơi Cúc họa mi Mà như chúm chím thầm thì với xuân Dịu dàng ngọn gió phân vân Chồi non thức giấc thanh tân gọi mời Nghiêng nghiêng bên tím diệu vời Chênh chao cánh mỏng ru lời thiết tha Lả lơi ong bướm la đà Em duyên dáng thế như là Họa mi Bao mùa xuân đã thiên di Họa mi vẫn tím, em thì vẫn xinh Rộn ràng hoa nắng lung linh Hồn thơ thơm, tóc thả tình xuống mơ TINH KHÔI
Tiếng cười từ phía nhà ai
Thơm ngan ngát thức ban mai dậy cùng
Trắng trong e ấp thẹn thùng
Sấm non thấp thoáng ì ùng xa xa
Đầy vườn từng cụm đơm hoa
Tinh khôi cánh trắng kiêu sa dịu dàng
Ngây thơ mắt lá mơ màng
Rung rinh hoa nắng khẽ khàng cởi hương
Nồng nàn dịu ngọt vấn vương
Xốn xang hoa nở, hồn tương tư người
Em như hương nhụy diệu vời
Thơ hôn ngây ngất lên mười ánh trăng
YẾM ĐÀO ƠI
Yếm đào ôm lấy eo xinh
Quai thao nón trắng rung rinh hội làng
Lả lơi lên mắt trăng vàng
Dây lưng xanh thắt trễ tràng lưng ong
Xuân về Quan họ ai mong
Người ơi về lại thong dong hội hè
Chẳng mơ Quan trạng, Ông nghè
Hẹn nhau Quán Dốc hát vè giao duyên
Yếm đào mớ bảy hồn nhiên
Mớ ba trễ nải lên thuyền sang sông
Ơi người có ở lại không?
Anh hai nghển cổ… mà trông theo đò
CHUNG CHIÊNG QUAN HỌ
Thì xuân lúng liếng mắt cười
Hân hoan môi thắm khoe mười ánh trăng
Ngực đầy tròn trịa xuân căng
Thơ yêu bén lửa hồn xăng… cháy rồi
Mưa giăng lưới mỏng ngang giời
Lâm thâm tóc nhuộm những lời hoa sưa
Thuyền rồng Quan họ đón đưa
Hội làng lại đến… anh chưa thấy về
Canh trời, biển đảo, sơn khê
Giữ mùa xuân đẹp muôn quê thanh bình
Hội xuân em hát một mình
Chung chiêng Quan họ nặng tình đôi ta
NHU MÌ SANG SÔNG
Lá vàng trải lối không nhau
Em đi về phía mùa cau rộn ràng
Bâng khuâng như gió lỡ làng
Mắt sao le lói võ vàng… đường quên
Miếng trầu nhạt thếch vội têm
Lời ca “giã bạn” cái đêm hội tàn
Còn đâu ánh mắt nồng nàn
Người ta nẫng mất hân hoan tiếng cười
Lang thang đi giữa cuộc người
Áo cơm tần tảo một đời long đong
Sông cầu khúc thẳng, khúc cong
Tình xưa lạc lối còn mong đợi gì?
Mưa xuân muôn giọt thầm thì
Chậm chân lỡ chuyến… nhu mì sang sông
HẸN MÙA
Nàng xuân khe khẽ cựa mình
Lộc non nô nức gọi bình minh lên
Mai đào nghiêng nụ ngoài hiên
Chân trần gánh mạ hồn nhiên nói cười
Trong veo tiếng ngọc gieo lời
Lí lơi Quan họ gọi mời nhau sang
Tay thon em dệt mùa màng
Tháng năm hẹn cánh đồng vàng bội thu
DỆT XUÂN
Nắng vàng rủ gió đông sang
Thanh tân đào thắm, mai vàng rung rinh
Mắt cười sương giọt lung linh
Hồn nhiên xuân sớm bình minh… ùa về
Buông tay quên hết bộn bề
Trái tim khao khát đam mê dâng đời
Vượt lên gian khó mà cười
Chắt yêu thương dệt muôn lời… thơ xuân
A.N