Ái Nhân
DỊU DÀNG XUÂN
Lả lơi én liệng lưng trời
Hân hoan nắng mới hát lời gió đông
Giọt sương tỉnh giấc mơ hồng
Long lanh bẩy sắc cầu vồng… lãng du
Mưa li ti hạt sương mù
Bồ câu nựng bạn gật gù ngoài hiên
Hội làng rộn rã chợ phiên
Lộc non tíu tít lên miền… mùa xuân
Má hồng đương độ thanh tân
Mắt đen lúng liếng phân vân bao người
Hội xuân Quan họ gọi mời
Thơ yêu mắc cạn lưng giời tương tư
Dịu dàng từ thuở chân như
Đa đoan thi sĩ say từ… muôn năm
DỆT XUÂN
Nắng vàng rủ gió đông sang
Mộng mơ đào thắm, mai vàng rung rinh
Mắt cười sương giọt lung linh
Hồn nhiên xuân sớm bình minh… ùa về
Buông tay quên hết bộn bề
Trái tim nhân ái đam mê dâng người
Vượt lên gian khó mà cười
Chắt yêu thương dệt muôn lời… thơ xuân
MỘNG CHỜ
Ừ mùa xuân cũng đến rồi
Đào mai hớn hở dâng mời kiêu sa
Người người phơi phới hoan ca
Và em mắt biếc như là đang yêu
Gót hồng buông lối kênh kiêu
Ngẩn ngơ con xít bao nhiêu đợi chờ
Lang thang mây trắng thẫn thờ
Tương tư say gục lên bờ… xuân em
RU XUÂN
Ngọt ngào thơm thảo lời ru
Tàn canh covit trăng lu lại bừng
Màu xạnh lại phủ kín rừng
Hoa yêu lại nở trên từng búp thơ
Tình đời cứ mãi mộng mơ
Khẳng khưu trụi lá lên bờ xuân xanh
Đầy vườn lảnh lót vàng anh
Mồ hôi gieo xuống ra thành quả thơm
Cho đời nưng nức hương cơm
Tảo tần bao phận cỏ rơm lên đời
Ru xuân thơm thảo đôi lời
Sao vàng lấp lánh giữa trời bình an
TƯƠNG TƯ QUAN HỌ
Mưa phùn ướt áo tháng hai
Tinh khôi hoa bưởi ban mai thanh bình
Hẹn nhau Quán dốc tự tình
Cùng sang xuân hội… ta mình lí lơi
Miếng trầu năm ấy nhạt vôi
Môi thơ chẳng đỏ chơi vơi nỗi niềm
Mắt đen cô gái làng Diềm
Lả lơi mời gọi sang miền nhớ mong
Bây giờ còn nhớ nhau không?
Hội làng Quan Họ mênh mông bóng người
Tứ thân tựa mạn thuyền cười
“Người ơi người ở” một đời… thơ mơ
SANG MƠ
Mưa rào đom đóm bay ra
Sấm non nô nức, tháng ba dậy thì
Tầm xuân xanh biếc nhu mì
Loa kèn trắng muốt, bấc chì gió ghen
Lúa thì đứng cái đua chen
Nhà ai vừa ủ nồi men thơm lừng
Tháng ba tra đỗ gieo vừng
Gót son thôn nữ tưng bừng… chợ phiên
Mắt cười e ấp đưa duyên
Ngẩn ngơ có gã ghép thuyền… sang mơ
XUÂN TRỞ LẠI
Bồng bềnh mây trắng như mơ
Gió đông hớn hở bên bờ xuân non
Gót hồng mắt biếc môi son
Líu lô chim hót chon von gió lùa
Mây thưa lững thững nắng ùa
Thơ ngây trinh trắng em vừa lên xuân
Mơ màng má lúm thanh tân
Hoa e ấp nở phân vân bao người
Môi thơ lúng liếng mắt cười
Xuân như trở lại ta mười năm xưa
CHUNG CHIÊNG QUAN HỌ
Thì xuân lung liếng mắt cười
Hân hoan môi thắm khoe mười ánh trăng
Ngực đầy tròn trịa xuân căng
Thơ yêu bén lửa hồn xăng… cháy rồi
Mưa giăng lưới mỏng ngang giời
Lâm thâm tóc nhuộm những lời hoa sưa
Thuyền rồng Quan họ đón đưa
Hội làng lại đến… anh chưa thấy về
Canh trời, biển đảo, sơn khê
Giữ mùa xuân đẹp muôn quê thanh bình
Hội xuân em hát một mình
Chung chiêng Quan họ nặng tình đôi ta
NGÓNG SANG QUAN HỌ
Mom sông hoa cải trổ ngồng
Người ta giờ đã theo chồng đi xa
Xuân về nhớ hội muốn qua
Tìm sao “mớ bẩy, mớ ba” thuở nào?
Bâng khuâng sang giấc mộng đào
Đợi em “Quán dốc” mưa rào rưng rưng
“Ngẩn ngơ con nhện giăng mùng”
Cứ mong cho được tương phùng em xưa
Hội làng lướt thướt đêm mưa
Đường trơn áo ướt ta đưa nhau về
Qua sông đánh mất câu thề
Người không ở lại… dầm dề mưa rơi
Thuyền rồng Quan họ lí lơi
Anh Hai thả nhớ chơi vơi lên trời
“Còn duyên” ríu rít nói cười
“Hết duyên” gục mặt bên đời… ngóng sang
NHU MÌ SANG SÔNG
Lá vàng trải lối không nhau
Em đi về phía mùa cau rộn ràng
Bâng khuâng cơn gió lỡ làng
Mắt sao le lói võ vàng… đường quên
Miếng trầu nhạt thếch vội têm
Lời ca giã bạn cái đêm hội tàn
Còn đâu ánh mắt nồng nàn
Người ta nẫng mất hân hoan tiếng cười
Lang thang đi giữa cuộc người
Áo cơm tần tảo một đời long đong
Sông cầu khúc thẳng, khúc cong
Tình xưa lạc lối còn mong đợi gì?
Mưa xuân muôn giọt thầm thì
Vô duyên lỡ chuyến… nhu mì sang sông
CHƯA TẠNH BUỒN
Mây hồng giờ đã thiên di
Muốn quên lòng cứ vân vi muộn phiền
Em xinh quê ở làng Diềm
Ta sang Quan họ… lạc miền í a
Rộng dài trời đất bao la
Bao năm trở lại tìm hoa tìm người
Chỉ mong gặp được nụ cười
Để lòng an ủi mấy mươi… âm thầm
Đêm rơi lõm phím huyền cầm
Trái tim cơ nhỡ cát lầm xuân xưa
Tình thầm dâu bể gió mưa
Hoa râm trên tóc vẫn chưa… tạnh buồn
A.N