THƠ LÊ THANH HÙNG

 

Dòng sông thương nhớ
Trắng một dòng sông, của tuổi rong chơi
Chiều mắc cạn, trên đôi bờ ngực trẻ
Em hồn nhiên nghịch sóng xao vỗ nhẹ
Đăm đắm gọi, hồn ta chao chơi vơi
*
Một lời ca, rơi trong chiều xa xôi
Nơi góc phố, nhớ thương dòng sông cũ
Ta như bầy chim theo mùa di trú
Mắc bẫy nơi này, lạc lõng đơn côi
*
Ngày tháng xoay, gục mặt nợ áo cơm
Tan cuộc nhậu, huyên thuyên chuyện hồi đó
Có một bãi sông trong chiều lộng gió
Có một ngày mùa, nồng ấm đụn rơm
*
Quê xa, dòng sông tâm tưởng thật gần
Về nơi đó, cứ hẹn lần hẹn lữa
Trong thẳm sâu, nỗi niềm chan chứa
Một dòng sông, trắng mộng, trong ngần ...


Giọt nắng bên thềm
Sẽ sàng, giọt nắng liêu trai
Rơi trên ngực áo của ai bên thềm
Trinh nguyên vầng trắng ngọt mềm
Hoang sơ góc cạnh, dịu êm tơ trời


Sau cơn mưa ngồi nhậu một mình
Trống huơ, quán vắng, rượu suông
Một mình ngồi cũng không buồn, không vui
Dấu xa, buông thả ngậm ngùi
Chợt nghe tiếng đất thở mùi quê hương
Dù sao ta cũng cám ơn em
Cùng dưới nắng mặt trời, nhưng ánh sáng mỗi nơi, mỗi khác
Chỉ trong màn đêm, mọi thứ mới như nhau
Em cắc cớ lấy màu đen tô lên bảng đen bỏng rát
Giũ sạch tình anh tướp mướp cũ nhàu

*

Trong thinh không, dường như chấp chứa lời dối trá

Con mắt, công cụ nhìn, lơ đễnh bóng tà huy
Ánh nắng cuối ngày, lướt qua bao người quen, kẻ lạ
Chấp chóa dòng trôi, chất chứa ngậm ngùi

*

Thao thức cuốn quẩn quanh, đêm mộng mị
Giấc mơ hoa, đắm đuối tiếng thở dài
Tiếng hát đong đưa, lời ca cũ kỹ
Khóc chuyện tình buồn, chìm đắm một mai ...

*

Chuyện cũ rích, sao cứ thương vay khóc mướn
Không lẽ thất tình bây giờ, nó ghê gớm hơn cả ngày xưa
Lan man trôi đi bao điều hoang tưởng
Quạnh quẽ chân cầu, đâu tiếng đò đưa

*

Cây cầu mới xây trên dòng sông muôn năm cũ
Con nước ròng, xuôi cạn kiệt về đâu?
Con thuyền xưa, cánh buồm trắng phất phơ bùa chú
Ngọn đèn đường bừng sáng tỏa xa, sao không sáng được dưới chân cầu

*

Chuyện đời đã biết, hiểu hay không cũng mặc nhiên thừa nhận
Bởi giải tỏa chuyện này, sẽ vướng víu đến chuyện kia
Thôi dĩ vãng, quăng một quãng đời lận đận
Gian khó qua rồi, cám ơn mình ta đã sẻ chia ...


Có phải mọi sự vật đều xuất phát từ tâm
Trong khi hoa nở, hoa tàn theo quy luật
Quá trình hoàn hảo nào không có phân khúc sai lầm
Theo nhịp thời gian vọng đổ âm âm
Hoa rụng rơi rồi, nụ mới sẽ xanh cành…


Em vội vã bỏ quên mùa hạ đỏ
Ngập sân trường trên vạt cỏ non tơ
Bước chân nhỏ, tóc mây chiều lộng gió
Gõ nhịp xa ngày trống hoắc trống huơ
Để một người loay hoay, ngập ngừng trong bóng nắng
Cháy bỏng khát khao một nỗi dại khờ

Cơn gió thổi qua vùng cát trắng
Ngập ngừng xóa dấu chân em
Suốt triền cát dài phẳng lặng
Xoay tròn cuộn nắng trắng đen
Bóng chiều, đổ ngày chủng chẳng
Đường quen lối cũ, một mình …
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận

9-8-201819-579901461-w680-6002-1533808400

In bài viết
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung