THÁI XUÂN NGUYÊN dịch
Xéc-gây Ê-xê-nhin được mệnh danh là nhà thơ đồng quê cuối cùng của nước Nga. Những hình ảnh làng quê Nga xưa qua thơ Ê-xê-nhin thật đẹp. Nhân dịp sắp kỷ niệm 100 năm ngày mất của Xéc-gây Ê-xê-nhin, xin trân trọng giới thiệu một trong những bài thơ như thế của ông .
ЗА ГОРАМИ, ЗА ЖЕЛТЫМИ ДОЛАМИ
За горами, за желтыми долами
Протянулась тропа деревень.
Вижу лес и вечернее полымя,
И обвитый крапивой плетень.
Там с утра над церковными главами
Голубеет небесный песок,
И звенит придорожными травами
От озер водяной ветерок.
Не за песни весны над равниною
Дорога мне зеленая ширь -
Полюбил я тоской журавлиною
На высокой горе монастырь.
Каждый вечер, как синь затуманится,
Как повиснет заря на мосту,
Ты идешь, моя бедная странница,
Поклониться любви и кресту.
Кроток дух монастырского жителя,
Жадно слушаешь ты ектенью,
Помолись перед ликом спасителя
За погибшую душу мою.
1916
SAU NÚI ĐỒI, SAU NHỮNG THUNG LŨNG VÀNG
Sau những ngọn núi, sau những thung lũng vàng
Con đường làng quê trải dài tít tắp.
Anh thấy rừng và ánh lửa chiều hôm,
Và hàng rào cây tầm ma quấn quanh.
Nơi ấy, từ sáng sớm, trên những ngọn tháp nhà thờ
Nền trời ánh lên màu xanh biếc,
Và làn gió mang hơi mát từ hồ nước
Làm những ngọn cỏ ven đường rung lên tiếng reo.
Không phải vì những bài ca mùa xuân trên cánh đồng,
Một thảm cỏ xanh mướt thật đáng quý với anh -
Anh đã yêu tu viện trên núi cao
Bằng nỗi buồn đau của đàn sếu.
Mỗi buổi chiều, như màn sương lam mờ ảo che phủ,
Như bình minh treo lơ lửng trên cầu,
Em - người hành khất tội nghiệp (nghèo khó) của anh lại bước đi,
Đến cúi đầu cầu nguyện trước tình yêu và thánh giá.
Ôi, tâm hồn hiền lành của con chiên ngoan đạo,
Em lắng nghe kinh cầu với lòng khao khát, say mê
Em hãy cầu nguyện trước hình ảnh của Đấng Cứu Thế
Cho linh hồn đã lạc lối (đã chết) của anh.
1916.
SAU NÚI ĐỒI, SAU NHỮNG THUNG LŨNG VÀNG
Sau ngọn núi xanh và những cánh đồng vàng,
Là con đường quê trải dài tít tắp.
Anh thấy cánh rừng và khói chiều tỏa biếc
Giậu tầm ma lúp xúp lượn vòng quanh.
Nơi ấy, trên tháp thánh đường từ buổi bình minh
Vòm trời ánh lên một màu xanh biếc.
Những làn gió thổi từ hồ dịu mát
Làm cỏ ven đường dào dạt rung ngân.
Đâu phải vì bài ca trên cánh đồng xuân,
Mà anh quý thảm cỏ non xanh ngát.
Anh đã yêu bằng nỗi đau bầy hạc
Tu viện lặng thầm trên ngọn núi cao.
Như màn sương lam trong mỗi buổi chiều,
Như hoàng hôn treo trên cầu lơ lửng
Kẻ hành hương tiều tụy - em bước đi thập thững
Đến nguyện cầu trước thánh giá, tình yêu.
Hiền hậu quá hồn con chiên ngoan đạo
Nghe mê say như nuốt những lời kinh.
Em hãy nguyện cầu trước hình ảnh Chúa
Cho linh hồn đã tàn úa của anh.
1916
TXN dịch.
(Rút từ tuyển tập "Thơ Trữ Tình Ê-xê-nhin" - NXB HNV năm 2022)