(Đăng tuần san Đời sống Gia đình số 24
ngày 16/6/2022 trang 39 - 40)
NGUYỄN THỊ THIỆN
NHÀ VĂN NGUYỄN THỊ THIỆN
Dưới thời trung đại về trước, văn chương là địa hạt chủ yếu dành cho các bậc tu mi nam tử. Cách mạng tháng Tám 1945 mở ra một kỷ nguyên mới giải phóng đất nước, giải phóng chị em phụ nữ, đưa chị em lên vị thế bình đẳng với nam giới. Chính vì thế, trong bầu trời thơ ca hiện đại Việt Nam, không thể không nói tới sự đóng góp quan trọng của những gương mặt sáng giá của những
nữ nhà báo - nhà thơ. Tiêu biểu là: Anh Thơ, Ngân Giang, Xuân Quỳnh, Phan Thị Thanh Nhàn, Lâm Thị Mỹ Dạ…
Năm 20 tuổi, bà viết cho tờ Ngọ báo, Bắc Hà. Năm 21 tuổi, bà có thơ in chung trong cuốn Duyên văn. Khi 22 tuổi, bà rời Hà Nội vào Sài Gòn, viết cho Điện Tín nhật báo, và báo Mai. Sau đó, bà trở ra Hà Nội viết cho Tiểu thuyết thứ bảy, Phổ thông bán nguyệt san, Đàn bà... Năm 1939, thi phẩm “Trưng nữ vương” ra mắt, gây tiếng vang trên thi đàn.
Đầu năm 1944, bà tham gia mặt trận Việt Minh. Và cũng trong năm này, bà cho in tập thơ “Tiếng vọng sông Ngân”.
Năm 1945, bà bị bắt và bị giam một tháng.
Khi được tha, bà tham gia cướp chính quyền rồi được cử làm Trưởng đoàn Phụ nữ Cứu quốc Hà Nội, sau phụ trách phòng Tuyên truyền đường
lối chính sách của Mặt trận Việt Minh. Năm 1946, nhà báo Ngân Giang phụ trách Ban Lễ tân Bộ Nội vụ. Toàn quốc kháng chiến bùng nổ, bà ra chiến khu, công tác tại Sở Tuyên truyền liên khu I. Sau đó, bà quay về Hà Nội, làm thơ đăng trên các báo Hồ Gươm, Quê hương, Tia sáng, Giang sơn... ký bút danh Nàng không tên. Năm 1957, bà được kết nạp vào Hội Nhà văn Việt Nam, làm việc tại Hội. Bà vào Hợp tác xã thêu ren. Khi không còn đủ sức, bà mở quán bán hàng nước đến khi mất. Bà là mẹ của nhà nghiên cứu Nguyễn Vũ Tuấn Anh. Gần đây báo Tổ quốc có bài viết: Hội Nhà văn Việt Nam nên có văn bản đề nghị Hội đồng nhân dân thành phố Hà Nội đặt tên một con đường mang tên nữ sĩ Ngân Giang.
Từ năm 1962 đến 1964, Xuân Quỳnh học trường Bồi dưỡng những người viết văn trẻ (khóa I) của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong, làm việc tại báo Văn nghệ, báo Phụ nữ Việt Nam. Xuân Quỳnh là hội viên từ năm 1967, ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa III. Năm 1973, Xuân Quỳnh kết hôn với nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ (trước đó, Xuân Quỳnh kết hôn lần đầu với một nhạc công của Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và đã ly hôn). Từ năm 1978, Xuân Quỳnh làm biên tập viên Nhà xuất bản Tác phẩm mới. Xuân Quỳnh mất ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một vụ tai nạn giao thông tại Hải Dương, cùng với chồng Lưu Quang Vũ và con trai Lưu Quỳnh Thơ mới 13 tuổi. Bà là một nữ nhà báo, nhà thơ nổi tiếng với các bài thơ được rất nhiều người yêu thích như: Thuyền và biển, Sóng, Thơ tình cuối mùa thu, Tiếng gà trưa, Tự hát... Bà được truy tặng Giải thưởng Nhà nước và Giải thưởng Hồ Chí Minh
vì những thành tựu cho nền văn học Việt Nam
với hai tập thơ: Lời ru trên mặt đất và Bầu trời trong quả trứng.
Ngoài làm việc tại báo Người Hà Nội, bà viết nhiều bài thơ tình và các chủ đề khác. Cùng với năm tháng, thơ tình của bà từ nhẹ nhàng, hồn nhiên chuyển sang giàu trải nghiệm, trăn trở nhưng bao dung và độ lượng hơn. Phong cách nghệ thuật thơ Phan Thị Thanh Nhàn cảm xúc chân thành, ngôn ngữ thơ dung dị, gần gũi, vì thế chiếm được cảm tình của rất đông bạn đọc. Bài thơ Hương thầm của bà đã được nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ nhạc năm 1984 và càng trở nên nổi tiếng, lan tỏa vang xa hơn. Tác phẩm chính: Hương thầm (thơ, 1973); Chân dung người chiến thắng (thơ, 1977); Bài thơ cuộc đời (thơ, 1999); Thơ với tuổi thơ (thơ, 2002); Con muốn mặc áo đỏ đi chơi (thơ, 2016); Nhẫn cỏ (2021). Bà được tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2007.
Các nữ sĩ làm báo, làm thơ tài danh: Anh Thơ, Ngân Giang, Xuân Quỳnh, Phan Thị Thanh Nhàn, Lâm Thị Mỹ Dạ… có người đã khuất bóng, có người đang bước tiếp con đường thơ ca lắm gian nan nhưng rất đỗi tự hào. Và còn nhiều gương mặt nữ sĩ khác nữa đã và đang làm rạng danh truyền thống phụ nữ Việt trên mặt trận văn hóa tư tưởng như: Nguyễn Thị Hồng Ngát, Đoàn Thị Lam Luyến, Nguyễn Thị Bông, Ý Nhi, Nguyễn Thị Mai… Bài báo nhỏ này chưa có điều kiện nói lên hết được.
Các chị em giờ đây không còn sống trong cảnh “như hoa còn ẩn trong cỏ, như ngọc còn giấu dưới bùn. Chỉ chờ ngày hoa ra khỏi cỏ, tỏa hương thơm ngát khắp trời Nam. Chờ ngày ngọc ra khỏi bùn tỏa ánh sáng chói lòa khắp đất Việt” (lời cụ Phan Bội Châu nói chuyện với nữ sinh trường Đồng Khánh). Phụ nữ Việt Nam ngày nay đã, đang và tiếp tục khẳng định vị thế, vai trò của mình trong công cuộc xây dựng và phát triển đất nước nói chung, nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc nói riêng để xứng đáng là con cháu của Bà Trưng, Bà Triệu anh hùng.
Người gửi / điện thoại