BẮT CHƯỚC
Lê Văn Lộc
Bắt chước tiếng vịt kêu
Nào, bắt đầu cạc cạc
Bắt chước tiếng mèo lạc
Khản đặc tiếng meo meo
Bắt chước tiếng chuột kêu
Chịu cái loài chuột nhắt
Lại rúc ra rúc rích
Nghịch khi mèo vắng nhà
Thôi, bắt chước làm bà
Giả còng lưng gậy chống
Bắt chước được làm ông
Râu ngô đồng cằm gắn
Bắt chước chơi rồng rắn
Một mình dích dắc ghê
Nguệch ngoạc vẽ xuống hè
Hóa ra con rồng đất
1998
Lời bình của Vũ Nho
Một trong những đặc điểm tâm lí của trẻ em là hay tò mò quan sát và hay bắt chước. Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã viết bài thơ rất hay về chuyện này trong bài thơ “Cháu làm bà còng”. Nhà thơ Vũ Xuân Quản thì viết bài thơ “Ngộ nghĩnh”, nói chuyện bé Linh bắt chước người lớn xỏ một chân giày, một chân dép đi như là “danh hài”.
Ở bài thơ này, nhà giáo, nhà thơ Lê Văn Lộc quan sát chuyện “bắt chước” của cháu mình. Thích bắt chước, nhưng mặt khác, trẻ em cũng rất thích thay đổi, không muốn làm mãi một việc nào, dù việc đó có thể rất hứng thú. Vì thể mà chúng ta thấy em bé ở đây bắt chước khá nhiều. Đầu tiên là bắt chước vịt. Rồi chuyển ngay sang bắt chước mèo. Đáng chú ý ở đây không phải là mèo già, mèo trẻ, mà là mèo lạc. Chắc là mèo con. Vì lạc, mèo kêu nhiều cho nên tiếng “meo meo” mới không mạnh mẽ, trong trẻo, mà là tiếng “khản đặc”. Giả làm mèo lạc, bé lại chuyển sang bắt chước tiếng chuột kêu. Đây không phải là một con chuột nhắt, mà cả loài chuột. Và cái tiếng kêu này là tiếng nghịch ngợm thoải mái “rúc ra rúc rích” phởn chí khi không lo lắng vì mèo đã vắng nhà.
Hết bắt chước các con vật, bé chuyển sang bắt chước người thân. Gần gũi nhất là ông, bà. Bắt chước bà không khó vì bà còng lưng, nhưng cũng phải có thêm “đạo cụ” là cây gậy. Bắt chước ông thì khó hơn về dáng vóc, vì vậy phải có “hóa trang”, gắn râu ngô vào cằm giả làm râu.
Nói chung là dù vật, dù người, bé đều bắt chước và bắt chước thành công. Đến cái đoạn “trò chơi” thì bé bí. Chơi rồng rắn không thể một mình được. Thế nên mới “dích dắc”! Không “diễn” được thì đành vẽ vậy. Họa sĩ chưa qua trường lớp vẽ vội xuống hè hình con rồng trong trò chơi rồng rắn. Kết quả là “hóa ra con rồng đất”. Chắc là vì yêu cháu nên ông và cháu đều thấy thế, chứ thực ra thì cháu vẽ RỒNG nhưng lại hóa ra GIUN ĐẤT, như là chuyện tiếu lâm thi vẽ của Trạng Quỳnh! Không sao, ra con gì cũng được, cốt là ông vui, cháu vui và mọi người cùng vui!
Hà Nội, 29/10/2019
Người gửi / điện thoại