Em về ngang qua phố cũ
Con đường quen, vội vã bước chân hoang
Reo cuốn quýt chồng lên nhau, từng lớp
Bươn bả nắng, dòng xe trôi choáng ngợp
Đường phố cũng oằn cong, nếp sống mòn ...
*
Em đắn đo, cơ hội để kiếm tìm
Sao buông thả đánh rơi trong kẽ nắng
Một dấu tình, bao năm mang trĩu nặng
Cuốn dòng đời, treo se thắt con tim
*
Ngõ hẹp quanh co, chìm đắm phận người
Chao đảo, đắn đo hai bờ sáng tối
Luẩn quẩn mùa, mưa trôi, nắng dội
Chín mọng xuân thì, vẫn thắm tươi
*
Đường phố bừng lên, nắng cuối ngày
Dội lên bóng đèn đường lấp lóa
Em bước trong điều gì lan tỏa?
Một đoạn đời vương vãi đâu đây ...
Về đâu áo váy ngày xưa
Buông áo váy
Đầu nguồn
Em tắm
Hương xưa xuôi
Hai mươi bến sông
Trôi tức tưởi
Về nơi xa lắm
Gió xuân reo
Lồng lộng
Trên đồng ...
Cội rễ niềm tin
Đau đáu niềm tin
Khắc khoải hoài nghi
Khi lý tưởng
Rùng mình
Phản vệ
Ngước mắt
Quay lại nhìn cội rễ
Khúc hồi quang
Bùng nổ
Xuân thì
Nơi này có một ngày xưa
Rất xưa rồi những khúc tráng ca
Nghe em hát sao bồi hồi nhớ
Một chiều trong – Người đi, kẻ ở
Cánh rừng thưa xao xác, lần qua ...
*
Những gương mặt này của ngày xưa
Mỗi năm, đội hình thưa trông thấy
Sao se thắt lòng ta đến vậy!
Nắng cũ bên đường, cứ đong đưa
*
Đâu ... “Đưa anh đi hái măng rừng”...
Dốc mờ xa, rừng xưa trống vắng
Nắng khô cong cả chiều phẳng lặng
Ai về đây, sao mắt rưng rưng ...
*
Em hát đi ... “Chiếc gậy Trường sơn” ...
Giờ lụm cụm, quanh co, khúc mắc
Đất bằng thôi, nỗi niềm thưa nhặt
Nắng xế, chiều tan, khói bếp vờn ...
*
Em có hứa ... “Đưa anh về thăm” ...
Một lời hẹn, trôi bờ suối vắng
Mây cuốn mờ xa, mưa trĩu nặng
Đã rối lòng anh, bốn mươi năm ...
*
Em hát đi, ... “Gửi người phương xa” ...
Nghe sâu thẳm, quảng đời chống chếnh
Dẫu đã biết, tình treo lơ đểnh
... Một ngày xưa, không thể xóa nhòa.
_________
Trong dấu “ ...”: Lời của những bài hát.
Chiều nay trời trở lạnh
Vu vơ nhìn những ngón tay suông
Đã lâu lắm, sao vẫn còn ám ảnh
Một buổi chiều nào, trong sắc tối đã buông
Em day trở, khẽ khàng nhóng nhánh
Lời chênh vênh, từ giã nỗi buồn …
Mình đã già, nhưng chắc gì đã khôn hơn
Khi lấy cái lận đận của mình truyền cho tuổi trẻ
Một quá khứ đau thương như làn sương mỏng chập chờn
Dù rất cần được lưu giữ trong ký ức và trong thực tế
Nhưng mỗi thế hệ sẽ có một sứ mệnh cụ thể
Sẽ vụng về trong những nghịch lý cô đơn
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Người gửi / điện thoại