bannemoinhat2-banne3-banne4-banne5-banne6-banne7-bannecuoi
TÁC GIẢ QUEN THUỘC
BÀI VIẾT MỚI
PHẢN HỒI MỚI

VŨ NHO 085 589 0003

CÁM ƠN NHÀ THƠ ĐINH HỮU DUNG ( ĐINH Y VĂN)!CHÚC  TÁC GIẢ NHIỀU SỨC KHỎE VÀ MAY MẮN!TBT VŨ NHO

 

VŨ NHO 085 589 0003

CÁM ƠN NHÀ LÍ LUẬN PHÊ BÌNH, DỊCH GIẢ ĐỖ NGỌC YÊN ĐÃ GÓP LÀM CHO TRANG THƠ DỊCH THÊM PHONG PHÚ!

 

VŨ NHO 085 589 0003

Cám ơn pgs.ts. nhà văn Văn Giá. Qua bài viết này tôi biết rõ hơn các bạn viết của tôi gốc gác Xuân Hòa! Và tôi tin bạn đọc trang này cũng cùng cảm nhận như tôi!

 

VŨ NHO 085 589 0003

ĐÂY LÀ CUỐN TIỂU THUYẾT HẤP DẪN NHẤT MÀ TÔI ĐÃ ĐỌC! THẬT SỰ KHÂM PHỤC TÁC GIẢ NGUYỄN PHÚC LỘC THÀNH. TÔI CŨNG VIẾT MỘT TIỂU LUẬN VỀ NHÂN VẬT NGƯỜI KỂ CHUYỆN CỦA TÁC GIẢ IN TRÊN TẠP CHÍ "NGƯỜI HÀ NỘI"....

 

VŨ NHO 085 589 0003

RẤT ĐÁNG SUY NGẪM! AI CHỈ GIÚP TRA CỨU NHANH, KHÔNG GIÚP HỌC SINH HỌC GIỎI HƠN. KHÔNG CẨN THẬN, HỌC SINH SẼ...KÉM ĐI VÌ KHÔNG TỰ HỌC MÀ Ỷ VÀO AI ĐỂ...ĐỐI PHÓ!

 

vũ nho 085 589 0003

CÁM ƠN BÁC ĐINH Y VĂN ĐÃ GHÉ TRANG VÀ LƯU NHẬN XÉT! CHÚC BÁC VUI KHỎE! VŨ NHO

 
Xem toàn bộ
Đang truy cập: 38
Trong ngày: 496
Trong tuần: 2353
Lượt truy cập: 1229045

THÁI XUÂN NGUYÊN dich S. ESENIN

exenhin

n.xuan_thai

  1. Я ЛЬ ВИНОВАТ, ЧТО Я ПОЭТ

 

Я ль виноват, что я поэт

Тяжелых мук и горькой доли,

Не по своей же стал я воле -

Таким уж родился на свет.

 

Я ль виноват, что жизнь мне не мила,

И что я всех люблю и вместе ненавижу,

И знаю о себе, чего еще не вижу,-

Ведь этот дар мне муза принесла.

 

Я знаю - в жизни счастья нет,

Она есть бред, мечта души больной,

И знаю - скучен всем напев унылый мой,

Но я не виноват -такой уж я поэт.

1911-1912

 

Dịch nghĩa:

LÀ NHÀ THƠ, TÔI KHÔNG CÓ LỖI

 

Chẳng lẽ tôi có lỗi vì là một nhà thơ?

Lỗi của nỗi đau khổ nặng nề và sô phận đắng cay,

Tôi trở thành nhà thơ không phải do ý chí của mình,

Tôi sinh ra trên đời đã như vậy rồi.

 

Chẳng lẽ tôi có lỗi vì cuộc sống của tôi quá tồi tệ?

Rằng tôi yêu tất cả đồng thời căm thù tất cả.

Và tôi biết về bản thân mình,cả điều chưa nhìn thấy

Rốt cuộc, nàng thơ đã đem tặng tôi món quà này.

 

Tôi biết, trong cuộc sống không có hạnh phúc,

Chỉ là ảo tưởng, mơ ước của một tâm hồn bệnh hoạn (ốm yếu).

Tôi biết giai điều bài hát buồn của tôi làm mọi người chán ngán,

Nhưng tôi không có lỗi- khi tôi là một nhà thơ như thế.

 

Dịch thơ:

 

TÔI KHÔNG CÓ LỖI

 

Chẳng lẽ tôi có lỗi, vì tôi là thi sĩ?

Của nỗi khổ đau, số phận đắng cay ?

Thành nhà thơ phải đâu do lý chí,

Tôi được sinh ra đã sẵn thế này.

 

Lỗi của tôi, vì đời quá chua cay,

Tôi yêu mọi người, lại căm thù tất thảy

Tôi biết mình, cả điều không nhìn thấy

Món quà này, nàng thơ tặng cho tôi.

 

Chẳng tìm đâu hạnh phúc giữa cuộc đời,

Là ảo tưởng, giấc mơ hồn bệnh hoạn

Giai điệu buồn khiến lòng người chán ngán,

Thi sĩ buồn đâu phải lỗi do tôi!

1911-1912

 

 

  1. К ПОКОЙНИКУ

 

Уж крышку туго закрывают,

Чтоб ты не мог навеки встать,

Землей холодной зарывают,

Где лишь бесчувственные спят.

 

Ты будешь нем на зов наш зычный,

Когда сюда к тебе придем.

И вместе с тем рукой привычной

Тебе венков мы накладем.

 

Венки те красотою будут,

Могила будет в них сиять.

Друзья тебя не позабудут

И будут часто вспоминать.

 

Покойся с миром, друг наш милый,

И ожидай ты нас к себе.

Мы перетерпим горе с силой,

Быть может, скоро и придем к тебе.

1911-1912

 

Dịch nghĩa:

 

GỬI NGƯỜI QUÁ CỐ

 

Người ta đóng nắp quan tài rất chặt,

Đ bạn không bao giờ có thể đứng lên được nữa.

Sau đó họ chôn vùi bạn dưới lớp đất lạnh lẽo,

Nơi mà chỉ có những loài vô tri vô giác nằm ngủ.

 

Bạn sẽ im lặng trước tiếng gọi lớn của chúng tôi

Khi chúng tôi đi đến nơi này viếng bạn,

Và cùng với bàn tay theo thói quen,

Chúng tôi sẽ đặt vòng hoa lên mộ bạn.

 

Những vòng hoa này sẽ là vẻ đẹp,

Ngôi mộ tỏa hào quang nhờ những vòng hoa.

Bạn bè sẽ không quên bạn,

Thậm chí còn thường xuyên tưởng nhớ đến bạn.

 

Hãy yên nghỉ nhé, người bạn thân yêu của chúng tôi

Và, hãy chờ đợi chúng tôi về bên bạn

Chúng tôi sẽ chịu đựng đớn đau với tất cả sức mình,

Có thể, chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ đến gặp bạn.

1911-1912

 

Dịch thơ:

 

GỬI NGƯỜI QUÁ CỐ

 

Người ta đóng nắp quan tài rất chặt,

Để chẳng bao giờ bạn đứng dựng lên.

Rồi họ chôn vùi dưới tầng đất lạnh,

Nơi chỉ loài vô tri, vô giác ngủ yên.

 

Chúng tôi gọi hoài sao bạn cứ lặng im

Khi đi đến nơi đây thăm viếng bạn.

Với bàn tay thành thói quen, tập quán,

Chúng tôi bày trên mộ những vòng hoa.

 

Những vòng hoa này sẽ là nét đẹp

Chúng sáng bừng trên mộ ánh hào quang.

Bè bạn sẽ chẳng quên người bạn cũ

Thậm chí thường xuyên nhớ dến bạn vàng.

 

Hãy yên nghỉ đi, người bạn yêu thương

Và, hãy đợi phút giây ta gặp lại.

Gắng sức mình chịu nỗi đau nếm trải,

Có thể ngày chúng tôi gặp bạn chẳng còn xa.

1911-1912

tay-bac7

In bài viết
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 
BẢN QUYỀN THUỘC CÂU LẠC BỘ VĂN CHƯƠNG
Địa chỉ: số 9 Nguyễn Đình Chiểu - Hai Bà Trưng - Hà Nội
Chịu trách nhiệm xuất bản: Nhà thơ Nguyễn Thị Mai
Tổng Biên tập: N.văn, LLPB - P.giáo sư, Tiến sĩ Vũ Nho
 
ĐIỆN THOẠI & EMAIL LIÊN HỆ
Tel:  1- 0328 455 896. 2- 0855 890 003.
Nhà văn, Phó Gs, Tiến sỹ VŨ NHO:  vunho121@gmail.com