ĐỒNG ĐỨC BỐN
1.
Cả đời ra bể vào ngòi
Mẹ như cây lá giữa trời gió rung
Cả đời buộc bụng thắt lưng
Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng
Đường đời còn rộng thênh thang
Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời
Mẹ đau vẫn giữ tiếng cười
Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương
Bát cơm và nắng chan sương
Đói no con mẹ sẻ nhường cho nhau
Mẹ ra bới gió chân cầu
Tìm câu hát đã từ lâu dập vùi.
2.
Chẳng ai biết đến mẹ tôi
Bạc phơ mái tóc bên trời hoa mơ
Còng lưng gánh chịu gió mưa
Nát chân tìm cái chửa chưa có gì
Cầm lòng bán cái vàng đi
Để mua những cái nhiều khi không vàng.
3.
Mẹ mua lông vịt chè chai
Trời trưa mưa nắng đôi vai lại gầy
Xóm quê còn lắm bùn lầy
Phố phường còn ít bóng cây che đường
Lời rao chìm giữa gió sương
Con nghe cách mấy thôi đường còn đau.
4.
Giữa khi cát bụi đầy trời
Sao mẹ lại bỏ kiếp người lầm than
Con vừa vượt núi băng ngàn
Về nhà chỉ kịp đội tang ra đồng
Trời hôm ấy chửa hết giông
Đất hôm ấy chẳng còn bông lúa vàng
Đưa mẹ lần cuối qua làng
Ba hồn bảy vía con mang vào mồ
Mẹ nằm như lúc còn thơ
Mà con trước mẹ già nua thế này.
5.
Trở về với mẹ ta thôi
Giữa bao la một khoảng trời đắng cay
Mẹ không còn nữa để gầy
Gió không còn nữa để say tóc buồn
Người không còn dại để khôn
Nhớ thương rồi cũng vùi chôn đất mềm
Tôi còn nhớ hay đã quên
Áo nâu mẹ vẫn bạc bên nắng chờ
Nhuộm tôi hồng những câu thơ
Tháng năm tạc giữa vết nhơ của trời
Trở về với mẹ ta thôi
Lỡ mai chết lại mồ côi dưới mồ.
LỜI BÌNH CỦA NGUYỄN THỊ THIỆN
MỘT ĐỜI
Trong số những bài thơ hay nhất của thi sĩ tài hoa Đồng Đức Bốn, người có nhiều đóng góp quan trọng đối với sự phát triển của thơ lục bát Việt Nam, không thể không nói đến bài thơ “Trở về với mẹ ta thôi”. Với tác giả, mẹ chính là điểm tựa, là niềm tin lớn nhất trong cuộc đời. Bài thơ hấp dẫn và chinh phục được người đọc không chỉ ở ngôn từ giàu hình ảnh, cách diễn đạt rất ấn tượng được thể hiện qua giọng điệu thơ lục bát êm dịu như lời ru của mẹ mà còn ở tình cảm chân tình và tấm lòng yêu thương, biết ơn mẹ rất sâu nặng.
Bài thơ là sự liên kết liền mạch năm đoạn thơ, cùng là những cảm xúc chân thành nhất đối với mẹ nhưng mỗi đoạn lại có giá trị tương đối độc lập, phác họa nên chân dung người mẹ ở những góc cảm xúc và nỗi nhớ thương khác nhau. Đoạn thơ đầu là ấn tượng chung về người mẹ già tóc “đã bạc trắng trời”,“Cả đời buộc bụng thắt lưng” nhường nhịn, yêu thương và hy sinh vì gia đình; hoàn cảnh sống dù thế nào mẹ vẫn giàu tình yêu và lạc quan. Đoạn thơ thứ hai phác họa lại chân dung người mẹ thật bình dị, giống như muôn ngàn bà mẹ Việt Nam khác, từng trải qua bao vất vả “Còng lưng gánh chịu gió mưa” cuộc đời. Ở đoạn thơ thứ ba, tác giả nhớ lại công việc của mẹ vì mưu sinh, riêng việc mua bán đồng nát ve chai khiến nhân vật trữ tình ám ảnh nhiều nhất: “Mẹ mua lông vịt chè chai / Trời trưa mưa nắng đôi vai lại gầy”. Ở đây, hình ảnh tương phản giữa người mẹ nhỏ bé, “đôi vai lại gầy” với “Lời rao chìm giữa gió sương” và không gian mưa nắng rộng lớn của đất trời, nhất là tiếng rao của mẹ gợi nên bao thương cảm, xót xa “ Con đi cách mấy thôi đường còn đau”. Đoạn thứ tư nói về sự ra đi của mẹ“Giữa khi cát bụi đầy trời”, người con “vượt núi băng ngàn” về với mẹ “Về nhà chỉ kịp đội tang ra đồng”. Thiên nhiên dường như cũng thét gào giông gió đồng cảm với nỗi đau mất mẹ của tác giả “Trời hôm ấy chửa hết giông / Đất hôm ấy chẳng còn bông lúa vàng”. Phần thơ này rất ấn tượng ở hai câu cuối bởi lối ngắt nhịp lẻ rất khác biệt (3/5 - trong khi thông thường phải là nhịp chẵn), bởi sự tương phản giữa hai hình hài mẹ và con: “Mẹ nằm như lúc còn thơ / Mà con trước mẹ già nua thế này”. Mẹ đã hoàn thành sứ mệnh với cuộc đời nên ra đi thanh thản như trẻ thơ nằm ngủ vô tư. Mẹ đi rồi… Nỗi đau thương mất mát này quá lớn khiến con trai ở bên cạnh mẹ mà dường như lại già nua hơn. Điều tưởng như phi lý này lại có ý nghĩa đặc biệt khắc sâu thêm nỗi xót đau và thương cảm đối với mẹ. Đến đoạn thơ thứ năm, cũng là phần thơ nhiều suy tư nhất, có ý nghĩa triết lý sâu sắc nhất toàn bài. Nghệ thuật điệp cú “Trở về với mẹ ta thôi” (2 lần) cùng điệp ngữ “không còn nữa” (3 lần) đầy ám ảnh vừa như một lời tự nhủ, vừa như một tiếng vọng thiết tha vang trong tâm tưởng của đứa con đã từng trải bao đắng đót của cuộc đời. Người con lúc nào cũng coi mẹ là niềm tin và là điểm tựa lớn nhất “Giữa bao la một khoảng trời đắng cay”. Hai câu thơ kết khép lại toàn bài: “Trở về với mẹ ta thôi / Lỡ mai chết lại mồ côi dướimồ” là một sự chiêm nghiệm về sự ra đi tất yếu của kiếp người.
Giờ đây, thi sỹ Đồng Đức Bốn trở về với mẹ của mình hàng chục năm nay thực rồi. Sự trở về của nhà thơ tài hoa “có nhiều bài thơ cực hay” (chữ dùng của Nguyễn Huy Thiệp) đã để lại bao nỗi đau xót, nhớ nhung, thương tiếc cho người thân và biết bao bạn đọc. Tuy tác giả đã đi xa nhưng những tình cảm và đóng góp riêng độc đáo của ông đối với thơ ca, với cuộc đời đã và sẽ còn sống mãi.
Người gửi / điện thoại