Phạm Thường Dân
THẢ DIỀU
Chạy rông khắp mọi xứ đồng
Tuổi thơ đâm cái mênh mông lên trời
Tre ăn gió nhả thành lời
Réo ra... réo rắt... cho người xa nghe.
Đứt dây lần gốc tìm về
Gặp quê hương giữa bộn bề tiếng tiêu
Rát tay níu gió, giữ chiều
Lửng lơ một mảnh trăng treo giữa ngày.
Hồn làng quê cất cánh bay
Khúc thanh bình dạo khi đầy khi vơi
Trên đồng mê mẩn một người
Hồn nhiên nối đất với trời... mà chơi!
Đặng Quốc Việt
CÂY GẠO CỔNG CHÙA
Hiên ngang bão tố, can qua
Phong trần dáng đứng, bao la tầm nhìn
Tán xòe, ôm cả tiếng chim
Trưa hè tỏa bóng, lim dim trâu cày.
Uống mưa ủ nắng dạn dầy
Hoa bừng thắp lửa, đắm say Đông Đoài
Quê nghèo, còm cả rãi khoai
Gạo vươn vai gánh nắng mai ra ràng.
Sáu trăm năm tuổi, can tràng
Người nương hồn Gạo, đời sang trang
lành
Sâu đời đục khoét thân cành
Dân làng lòng dạ sao đành Gạo ơi
Thuốc thang, hồi phục nụ cười
Tốt tươi bóng Gạo che đời ngàn năm.
Nguyễn Thanh Tùng
CÚC HỌA MY
Cúc hoạ my bừng sáng cả trời đông
Từ bờ bãi Sông Hồng hoa tràn ngõ phố
Màu trắng tinh khôi
Hương dặt dìu bỡ ngỡ
Hồn Tràng An trong cánh mỏng kiêu sa.
Hoa làm duyên cho mỗi căn nhà
Thơm lan toả khắp phố phường Hà Nội
Tiễn người đi xa cho lòng bối rối
Đợi người về khắc khoải cúc hoạ my.
Mùa nối mùa năm tháng dắt nhau đi
Nồng nàn ấy hương đời còn say mãi.
Người gửi / điện thoại