CHÙM THƠ NGUYỄN HOÀNG SƠN
Cô gái lai
Con tàu buôn với cánh buồm ủ rũ
Buông neo trên mặt vịnh êm đềm
Đưa mắt nhìn bâng quơ, đoàn thủy thủ
Đương chờ cơn gió mạnh lúc trăng lên.
Trên bến, dưới mái tranh xén phẳng
Người khách buôn ngồi với chủ đồn điền
Trước mặt họ, dịu dàng, trinh trắng
Một cô gái lai bỡ ngỡ đứng yên.
Từ vườn sau, hương hoa cam thoang thoảng
Theo gió đưa, thơm dọc hàng hiên
Như không khí nơi thiên đường xa vắng
Buông tỏa trên thế giới nặng ưu phiền…
Người khách buôn đặt tay lên then cửa
Vẻ bồn chồn, mấy lần dợm đứng lên:
“Tàu của tôi đang chờ được gió
Sẽ nhổ neo khi trăng nhú trước thềm”.
Vẫn im lặng, trầm ngâm trong khói thuốc
Người chủ điền nhìn cô gái lai
Mắt to sáng, tóc đen, tay để trần trắng muốt
Cô bận phong phanh một chiếc áo dài.
Trên môi hồng, một nụ cười phảng phất
Vẻ thiên thần, yếu ớt, mảnh mai
Như ánh sáng ta gặp trên gương mặt
Tượng thánh nhìn trong tiếng nhạc khoan thai.
Trang trại điêu tàn, đất đai cằn cỗi
Ông chủ ưu tư buông tiếng thở dài
Nhìn túi vàng người khách buôn mang tới
Lại âu sầu nhìn cô gái lai.
Trong lòng ông rối bời bao ý nghĩ
Giữa vàng và người, không thể giữ cả hai!
Dẫu ông biết mối tình nào đã sinh ra cô bé
Dòng máu ai cô mang ở trong người…
Ôi! tiếng kêu của tình cha con sao mà yếu ớt?
Không ngăn nổi tay ông đón nhận túi vàng!
Và gò má cô gái lai bỗng trở nên tái nhợt
Đôi tay trần giá ngắt như băng…
Người khách buôn dắt cô qua cửa
Tới con tàu đương chờ đợi vầng trăng
Là nô lệ cũng là người tình của gã
Cô sẽ theo tàu tới xứ lạ xa xăm…
( Theo H. Longfellow)
Bài hát buồn
Ve
Chỉ nở mùa hè
Hát hoài điệu cũ
Cả khi chẳng ai buồn nghe!
Ve
Ích gì cho mùa hè
Ở một vùng đảo nọ
Người ta xơi cả bọ ve!
Ve
Giòn tan trong những cái miệng mùa hè
Hình như ngoài kia
Cánh phượng buồn
nhỏ giọt?
Sông Cầu
Làng tôi bên sông Cầu
Nổi tiếng nghề trồng rau
Trẻ làng năm bảy tuổi
Đã vẫy vùng dòng sâu…
Sông bây giờ bẩn lắm
Chiều, chẳng còn ai xuống tắm
Trẻ mù bơi, hỏi đến chỉ lắc đầu
Ngơ ngẩn cười
Nhìn sông lờ đờ trôi…
5/2002
Kơ-nia
Như kim tự tháp từ đất
Vươn lên vòm trời
Một kim tự tháp xanh tươi
Trầm ngâm, bí mật
Những ngọn tháp không do người xây cất
Vững bền cùng thời gian
( Không phải để vua dấu một nắm xương tàn)
Trên đất bỏng ba-dan
Tỏa bóng mát
che
em bé ngực trần ngồi nghỉ
Gùi củi nặng
có nặng bằng ý nghĩ
Chất chứa hồn em?
Chỉ có tiếng chiêng
May mới hiểu được ánh mắt em lặng lẽ…
8/2/1995
Em muốn đi lái xe
Em muốn học lái xe
Em muốn học lái máy
- Hãy lớn lên mau đi
Sông Đà chờ em đấy!
Sông Đà vô số máy
Sông Đà trăm thứ xe
Xe “bò” – không bò kéo
Xe “gấu” khỏe hết chê!
Nhưng đứng đầu họ xe
Dũng sĩ hăm bảy tấn
Là anh chàng Ben-la
Như ngôi nhà di động
3/1983
Ông Đùng biết chưa?
Xưa, ông Đùng đào sông
Cho nước chảy có dòng
Vì đào đêm mải chuyện
Sông bây giờ vẫn cong!
Ông đào rồi ông lấp
( Muốn đưa nước về đồng)
Làm nửa chừng, quang đứt
Đập Bờ không thể xong…
Ngày nay con cháu ông
Không trần vai gánh đá
Cưỡi máy ngăn sông cả
Ông Đùng ơi ,biết không?
3/1983
Chú thích: Ông Đùng là người khổng lồ trong truyền thuyết, đào sông Đà rồi đánh đá lấp sông, đứt quang, đá rơi thành thác Bờ!
Người gửi / điện thoại