NGÓNG XUÂN
Xuân về xanh lộc biếc chồi
Nắng hôn nhè nhẹ trên môi em hồng
Người gần có nỗi niềm không
Ta xa vẫn nhớ đếm vòng thời gian.
Từ ngày lóng ngóng tay đan
Xuân hôm ấy vẫn nồng nàn hương đưa
Chiều nay lạnh buốt gió lùa
Hình ai trong mắt người xưa lặng thầm.
Hai đầu vời vợi xa xăm
Hiện về một thoáng vườn trăng thuở nào
Ngại… nụ hôn chẳng dám trao
Để rồi thương nhớ dạt dào… rưng rưng.
Vườn xuân hoa nở tưng bừng
Có gì như thể người dưng mất rồi
Ngoài hiên gió thổi bồi hồi
Hình như có bóng ai ngồi ngóng xuân…
Trần Trọng Giá
HẠT XUÂN QUÊ
Ta về nhặt hạt mưa xuân
Vương trên cái giậu cúc tần năm nao
Long lanh hạt ngọc ngọt ngào
Bâng khuâng nhớ đến cồn cào tuổi thơ.
Ngày xuân thuở ấy mộng mơ
Cúc tần vươn cổ thẫn thờ chiều xuân
Giờ về bên giậu cúc tần
Chỉ mình ta với hạt xuân trắng màu.
Người xưa giờ ở nơi đâu
Hỏi người còn nhớ những câu hẹn hò?
Hạt xuân như gọi hồn thơ
Cúc tần vẫn đấy-thẫn thờ con tim.
Chiều xuân-thiếu một cánh chim
Mình ta vơ vẩn đi tìm hạt xuân.
Trần Trọng Giá
Người gửi / điện thoại