T
Con ốc mượn hồn bên gành Mũi Né
Con ốc mượn hồn, bò quanh gành đá
Giương đôi mắt tròn, ngơ ngác trùng khơi
Trăm con sóng, cứ xô bờ nghiêng ngã
Mang biết bao điều, giăng mắc, lả lơi
*
Một viên đá, trên gành rơi xuống biển
Đất nước mình, sẽ một chút nhỏ đi (*)
Khi kẻ thù, đang ngày đêm ẩn hiện
Những âm mưu, bên tiếng sóng rầm rì
*
Sóng vỗ bờ, thuở hồng hoang vẫn vậy
Biển lở chổ này, bồi lắng chổ kia
Nhưng ai đó, đã cố tình không thấy
Dấu đất cha ông, không thể chia lìa
*
Lòng biển rộng, bao dung như lòng mẹ
Đã cưu mang, những khách lạ, quen tên
Bao đận khó khăn, ngọt bùi san sẻ
Từ gánh hàng rong, cuối bãi đầu ghềnh
*
Gành đá, vẫn thủy chung cùng năm tháng
Mặc cho thủy triều ướt, ráo lềnh khênh
Khắc lên đá, những vết hằn dĩ vãng
Con ốc mượn hồn, trút vỏ, bỏ quên ...
_______
(*) Ý của Ernest Hemingway – Ông già và biển cả ...
Em về thăm
Xếp nếp thời gian
Cuộn tròn
Quá khứ
Gác bên hiên nhà
Bụi phủ tình anh
Bất chợt
Em qua
Sao còn lưỡng lự?
Đọng
Một điều gì
Trong mắt
Vòng quanh ...
Lỡ hẹn
Trời trở gió
Quẩn bờ
Lạc sóng
Em đánh rơi
Thảng thốt
Lời yêu
Con sóng chạy
Trôi điều ảo vọng
Quặn thắt treo
Bến vắng, chợ chiều
Phải đâu là bất chợt
Trút áo nông dân, sống đời kẻ chợ
Lên xe ... đò, còn vương vấn: quá giang
Điều tri nhận, biết đâu là hay, dỡ?
Như gió chướng nằm, lắng đợi mùa sang
*
Cánh lục bình trôi, tứ cố vô thân
Trôi mê mãi, mà đâu cần bến đợi
Sao không mang giùm ta, lời nhắn gởi ?
Về giáp nước (*) ngày xưa, dưới cội bần ...
*
Cứ mỗi lần, qua ngang khu chợ giữa
Chợt khao khát mùa, đồng cạn, nước rong
Nghe con rô, lách mình trong thau nhựa
Sao buốt lòng ta, hương khói đốt đồng
*
Mấy chục năm trời, bật làng, ra phố
Sao vẫn chưa quên, một vết bùn loang
Dấu chân ai, trên bãi bồi mỗi độ
Khi lũ tràn đồng, ngập ngụa lo toan ...
*
Ngắt ngọn rau lang, trồng trong chậu kiểng
Đau đáu vạt trời, bên mảnh vườn xưa
Mang suốt đời, đôi mắt nào lúng liếng
E ấp nhìn, hoa khế rụng, chiều mưa ...
II/2015
_______________
(*) Giáp nước: Nơi đỉnh triều của mỗi cửa sông.
Giọt nước mắt chứa chan trong đôi mắt biếc
Cô gái trẻ vừa trở thành đàn bà
Giọt nước mắt lăn tròn, chợt quay ngang giấu biệt
Trong hạnh phúc vỡ òa, chấp chới lần qua
Cảm xúc thật, với chủ tâm không hề nuối tiếc
Nước mắt ngưng rồi, lòng đọng lại dư ba …
Anh đã thấy những đời dân lặng thầm
Thấy điều hay thật là khó học, cái dỡ cứ vấn vương
Thời nào cũng có những nỗi bất an, lỗi đời bất định
Chỉ khác nhau là cách ta xử lý nó
Đâu đó còn có người vờ vĩnh
“Không biết đời nào là đời thường”
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Người gửi / điện thoại