CHÙM THƠ A. AKHMATOVA
TRONG BẢN DỊCH TẠ PHƯƠNG
СЖАЛА РУКИ...
Сжала руки под темной вуалью...
"Отчего ты сегодня бледна?"
- Оттого, что я терпкой печалью
Напоила его допьяна.
Как забуду? Он вышел, шатаясь,
Искривился мучительно рот...
Я сбежала, перил не касаясь,
Я бежала за ним до ворот.
Задыхаясь, я крикнула: "Шутка
Все, что было.
Уйдешь, я умру".
Улыбнулся спокойно и жутко
И сказал мне: "Не стой на ветру".
1911
TÔI XIẾT TAY...
Tôi xiết tay dưới tấm khăn voan…
“Cớ sao hôm nay mi xanh thế?”
– Bởi tôi đã chuốc muộn phiền
Khiến cho chàng say bí tỉ. Quên làm sao, chàng lảo đảo bước ra,
Miệng méo xệch chừng đau đớn lắm…
Tôi chạy theo, tay chẳng bén lan can,
Đuổi theo chàng đến bên cổng chắn.
Miệng thở dốc, tôi gào: “Tất cả chuyện qua
Chỉ là trò đùa.
Anh đi, em chết đó!”.
Chàng mỉm cười bình thản, gớm ghê
Rồi mát mẻ: “Quay vào đi, kẻo gió!”.
1911
* * *
Я и плакала и каялась,
Хоть бы с неба грянул гром!
Сердце темное измаялось
В нежилом дому твоем.
Боль я знаю нестерпимую,
Стыд обратного пути…
Страшно, страшно к нелюбимому,
Страшно к тихому войти.
Em đã khóc và hối hận,
Mong trời chớp nổi sấm ran!
Con tim tối tăm nhói buốt
Trong căn nhà anh bỏ hoang.
Em biết nỗi đau chẳng tắt,
Trên đường trở lại bẽ bàng…
Chao ôi quả là khủng khiếp
Đến với người mình không yêu
Ôi thật kinh hoàng làm sao
Bước vào một nơi tĩnh lặng.
А склонюсь к нему нарядная,
Ожерельями звеня,
Только спросит: "Ненаглядная!
Где молилась за меня?"
1911
Đỏm đang, bên người, em cúi
Chuỗi ngọc trên cổ ngân reo,
“Em yêu - người ấy chỉ hỏi -
Cầu nguyện cho tôi nơi nào?”
1911
* * *
И мальчик, что играет на волынке,
И девочка, что свой плетет венок,
И две в лесу скрестившихся тропинки,
И в дальнем поле дальний огонек, -
Я вижу все. Я все запоминаю,
Любовно-кротко в сердце берегу
Лишь одного я никогда не знаю
И даже вспомнить больше не могу.
Я не прошу ни мудрости, ни силы.
О, только дайте греться у огня!
Мне холодно… Крылатый иль бескрылый,
Веселый бог не посетит меня.
1911
Và cậu bé thổi kèn đồng
Và cô bé kết hoa trên tóc
Và chỗ giao nhau đường rừng
Và ngọn lửa đồng xa heo hút…
Em thấy cả. Và em nhớ hết
Thoáng yêu còn đọng trong tim.
Chỉ một điều không bao giờ em biết
Thậm chí em không thể nhớ thêm.
Em chẳng cầu dẻo dai, sáng suốt,
Nhưng cần ngọn lửa sưởi đêm đông!
Em lạnh lắm… Thần Ái Tình chẳng ghé
Thăm em, dù mang cánh hay không.
1911
Người gửi / điện thoại