Bàu trắng chiều tháng chạp
Buốt gió lùa tháng chạp
Sương đan chéo mặt Bàu
Rừng cây giờ khô ráp
Trụi lá vươn trời cao
*
Đường quê mờ, chật hẹp
Trong vắt tiếng em cười
Những mảnh đời cắt ghép
Cuốn bờ Bàu xanh tươi
*
Khách đường xa rạo rực
Đồi cát đẫm hoang tình
Nghe rụng rơi ký ức
Thời lao nhọc mưu sinh
*
Trống huơ ly rượu cạn
Huyên thuyên lý sự đời
Bâng quơ nhìn quanh trảng
Màu chiều treo chơi vơi
*
Biết ai còn có nhớ
Bao năm mảnh đất này
Chúng ta đều mang nợ
Mỗi góc đất, bờ cây
*
Trong mỗi chiều, mỗi sáng
Cả đắn đo, sai lầm
Của một thời lãng mạn
Trong sáng và xa xăm ...
Có một chiều nắng hắt
Cỏ xuân thì, dưới lưng người thiếu nữ
Êm như tơ, biêng biêc sắc hoàng hôn
Bàn tay ngọc đang thật thà níu giữ
Một mùa xuân trôi, đẫm mộng ngập hồn
*
Con Bìm bịp gọi chiều, thương quá đỗi
Bóng ngày đi, nghiêng sắc nắng chiều rơi
Có một gã đang ngồi bên bó gối
Đăm đắm xa xăm, ngắm ánh mây trôi
*
Chợt nắm lấy bàn tay đương bổi hổi
Đưa môi hôn, lặng lẽ phút giao mùa
Kìa đôi mắt, dưng nhìn nhau trân trối
Có điều gì đâu, như muốn phân bua
*
Ngọn cỏ rung rung, trời không quẩn gió
Đôi môi người đang khe khẽ đắn đo
Lời chưa nói mà dường như buông bỏ
Dùng dằng rơi, tím thẫm một hẹn hò
*
Vạt cỏ mềm, in dấu chiều nắng hắt
Khoảng không gian mờ, nắm bắt trong tay
Run run hờ, chếnh choáng say
Đường trăm ngã, mộng vun đầy mắt ai
Hội Làng
Bếp lữa tế thần
Rút gọn
Thành nén nhang
Tỏa khói
Mang lời khấn cầu
Bay
Lên cõi linh thiêng
Em rút gọn
Tình yêu
Vào dấu chân
Đứng đợi
Trong cõi bụi trần
Cháy xém một chàng trai
Nụ tầm xuân
...“Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc” ...
Em
Thả câu thơ
Vào mái ngực
Một đoạn đời
Bối rối
Buông trôi
Thôi
Đưa đẩy
Nỗi niềm ẩn ức
Nụ tầm xuân
Cháy đỏ
Chín rồi ...
Nhớ Chợ Lầu
Một chút vô tình, ta lạc mất nhau
Chợ Lầu nhỏ bé, sao mà rộng thế
Dẫu đã biết, những điều không có thể
Bao đắng cay, đọng một chút ngọt ngào
*
Nỗi nhớ quê xưa, khắc khoải dịu nồng
Mấy độ xa quê, bon chen kiếm sống
Thương bánh tráng, ngày mưa dầm dài rộng
Bếp lữa hồng, phơi sấy cháy mùa đông
*
Nhớ con sông dịu ngọt chảy qua cầu
Nét tươi trẻ hồn nhiên soi bóng nước
Mái tóc thề, tung gió trời suôn mượt
Trong vắt tiếng cười xưa cũ còn đâu?
*
Giếng Xuân Hoa, nà nuột sắc ổi tàu
Bến Thương Thủy còn đắn đo dãi lụa
Cánh đồng mới vẫn hồn nhiên sắc lúa
Nà Khánh Tài, ngọt lịm mía Mưn, lau
*
Xóm Xoài nghiêng, lau lách trắng đôi bờ
Lò Ngói cứ âm thầm trôi bến lỡ
Thương Sông Lũy chậm nguồn, gờn gợn lợ
Bắp Hà Thanh, heo hóp đứng trổ cờ
*
Khói lò hầm xóm Gọ, vẫn nồng cay
Người năm cũ, đâu còn đi gánh nước
Bên giếng cát bãi sông làng Đa Phước
Nắng đổ chao nghiêng, chầm chậm bóng ngày
*
Bến Thanh Tu, sương khói phủ vai gầy
Qua Gò Đạo, hắt hiu chiều thổ mộ
Mảnh trăng khuyết, treo ngang đồi Xích Thổ
Cốc rượu ân tình xưa cũ mềm say
*
Chợ đã tan rồi, quang gánh cầm tay
Thương dáng nhỏ liêu xiêu trong chiều vắng
Quá khứ vội vàng, oằn vai trĩu nặng
Lễ tan chiều Xóm Đạo, tiếng chuông đầy ...
*
Lãng đãng sương trôi trong những hàng cây
Bên xóm Ngọc Sơn, như ngày thơ dại
Chợ Lầu ơi! Khúc hát rong vọng mãi
Ngồi nhậu nơi này, mà nhớ ở đây!
Nghe em hát, bài tình ca ngày cũ
Con sóng chạy, bên bờ sông ngập mặn
Cá biển vô tình, bơi lạc bến xa
Tiếng em hát, đưa chiều qua kẽ nắng
Rụt rè rơi trên áo váy nuột nà
*
Anh lang thang trên bến đời bươn bả
Thấy tiếng gió khua, trong nắng dật dờ
Lay góc phố, một đoạn tình chấp vá
Rớt bên đường, đờ đẫn một câu thơ
*
Nghe em hát, bài tình ca ngày cũ
Biết trôi xa điều may rủi, dại khờ
Còn không em? Một chuyện tình ẩn dụ
Trong nốt nhạc trầm, ngân lịm bơ vơ
*
Anh cứ đến, biết dù sao đi nữa
Còn nửa câu thơ bỏ dỡ hôm nào
Bao năm tháng cứ chần chừ lần lựa
Rớt đâu tình trong dấu nắng chênh chao
*
Em còn đó, bên góc tình dang dỡ
Cuốn quýt vội vàng, đằm thắm nhặt thưa
Dấu nỗi buồn và niềm vui, tránh trớ
Òa vỡ chiều, bùng nổ một ngày xưa ...
V/16
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Người gửi / điện thoại