NỖI NHỚ
Hoa Tuyết – Đình Bắc
Xa một tuần có lâu quá không anh
Sao em thấy ngày cứ dài đến thế
Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa
Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời.
Ngày xa anhem bỗng thấy đơn côi
Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng… mới biết trăng gầy.
Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may
Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm
Thơ em xuống dòng,
buồn nghiêng dấu lặng
Nỗi nhớ về anh…
lấp mãi không đầy!
Anh nhớ em không kể tháng, kể ngày
Chẳng kể không gian cách trùng vời vợi
Thơ anh viết gửi về em sớm tối
Vành trăng nghiêng cho nỗi nhớ đong đầy.
Anh gửi lòng mình vào áng mây bay
Hương hoa sữa gợi nhớ ngày thu chín
Nhớ buổi chia xa sao lòng anh bịn rịn
Hà Nội thơm hương tóc em gầy.
Mùa xuân về, mưa xuân bay bay
Cánh chim nhỏ liệng nghiêng trời kiếm bạn
Anh nhớ về em như dòng sông không cạn
Nỗi nhớ về nhau…
Ai lấp cho đầy!
QUA CẦU
Xa xót một thời
nép mình trong khuôn hình chật hẹp.
Trồng lúa lúa lép
Trồng khoai khoai hà!
Vịn khúc dân ca
em bước qua cầu…
Bỏ lại phía sau
con đường cắc cớ
Đem theo trái tim duyên nợ
Đi tìm mình…
trong cõi mơ hoang.
Cây trút lá trên ngàn
Nước dưới dòng sâu trôi về viễn xứ.
Bước trước ngập ngừng
Bước sau do dự...
Sầm sập chiều về
Bóng tãi bên sông.
Người gửi / điện thoại