NHÀ THƠ NGUYỄN THỊ HOÀNG HÒA
THI HÀI TRÊN CÂY
(Nhân câu chuyện nhà thơ TĐK kể)
Thi hài anh nằm lơ lửng trên cao
Chiếc võng dù nối hai cây săng lẻ
Bao nhiêu năm qua anh nằm nguyên như thế
Ngày lại ngày cùng cây lớn cao thêm
Anh trò chuyện với các vì sao đêm
Gửi vui buồn vào trong tĩnh lặng
Vòm cây xanh chở che mưa nắng
Gia tài là lũ chim ríu rít lúc bình minh
Chẳng quan tâm đến thế thái nhân tình
Chỉ khát khao được về bên mẹ
Nơi ấy ngày xưa có cô giáo trẻ
Lúc lên đường lưu luyến tiễn đưa anh
Kể làm chi những mất mát chiến tranh
Cơn sốt rừng cũng cướp đi sinh mạng
Đồng đội lên đường lúc trời chưa sáng
Anh ở lại một mình giữa bạt ngàn cây
Hôm nay đồng đội đã đến đây
(Có phải hồn thiêng anh mách bảo?)
Kìa ráng chiều đỏ lên như giông bão
Vòm cây xanh run rẩy tiễn anh về...
Anh sẽ nằm yên nghỉ giữa đồng quê
Bên dòng sông, tiếng ru hời của mẹ
Nghe nhịp sống, tin bàn tay lớp trẻ
Đang cố gắng từng ngày cho đất nước đổi thay!
ĐÁNH THỨC NHỮNG LINH HỒN
(Kính tặng chị Vũ Thị Minh Nghĩa
(tức Năm Nghĩa, Năm Khùng)
Hoang vắng giữa rừng sâu,
mặc nắng cháy, mưa gào, gió rít
Bàn chân chị lỏm loi miết từng tấc đất
Với linh cảm xa xôi, lúc hư, lúc thật
Chị đi tìm chúng tôi, bằng trái tim người
Tay run run nhặt từng mẩu xương rơi
Lặng lẽ bới tìm sợ làm đau đồng đội
Đây chiếc dép cao su, mũ tai bèo
còn găm mảnh cối
Miếng lược ngà, bát sắt, bút Trường Sơn
Một mẩu giấy trong lọ pelicillin
Ghi họ tên đã trở thành vô giá
Rừng miền đông chiều nay im lặng quá
Hoàng hôn rơi từng giọt xuống bên đời
Mỗi một mảnh xương của chúng tôi
Thấm mồ hôi, nụ cười và nước mắt
Bọc chúng tôi trong lá cờ Tổ quốc
Chị nâng niu đưa về những nghĩa trang
Trở lại với người thân với xóm làng
Sau bao năm nổi trôi trong ruột đất
Chiến tranh giờ đã thành cổ tích
Nhưng đau thương mất mát vẫn còn đây
Chúng tôi chẳng có gì trong tay
Để phán xét những vui buồn nhân thế
Nhưng ít nhất - còn có người như chị
Sẽ mãi đi - đánh thức những linh hồn
HOA HỒNG TRONG THÀNH CỔ
(Kính tặng hương linh đồng đội D813, E8, QK Tả Ngạn)
Đôi mắt ướt nhoè của tôi
Bỗng gặp cây hồng nhỏ
Những bông hồng rực lên màu lửa
Giữa trưa, trời Quảng Trị trong xanh.
Cây hồng chắc chưa quên chiến tranh
Nên vắt mình, trổ hoa màu máu
Cái màu đỏ loang từng trận đấu
Thấm vào lòng Thành Cổ năm xưa
Đồng đội ơi, dầu dãi nắng mưa
Tuổi hai mươi, vùi trong lòng đất
Thịt nát, xương tan, chiến tranh là THẬT
Đạn rít, bom xuyên, tám mốt đêm ngày
45 năm qua rồi, Thành Cổ chiều nay
Khoác áo xanh non, như chưa từng máu đổ
Tấm áo xanh, cài bông hồng đỏ
Chói ngời lên - Như một tấm HUÂN CHƯƠNG!
Tháng 6-2017
Người gửi / điện thoại