NHÀ THƠ PHAN HOÀNG
Con trâu thiêng
Ở phía ấy chiều chiều
ông tôi ngồi trầm tư nhìn
rít từng hơi thuốc rê dài hơn tuổi tác
khói xoắn tóc râu bay trắng cõi nhớ mông lung
Ở phía ấy chiều chiều
bà tôi ngồi mòn mỏi nhìn
miệng mỏm mẻm đỏ lửa nhai trầu
mùi trầu chạm khoé mắt sắc mặn lặn vào cõi nhớ xa xăm
Ở phía ấy chiều chiều
mẹ tôi ngồi thất thần nhìn
nén từng hơi thở dài quay mặt khóc
những giọt nước mắt xói mòn đôi vai gầy guộc cô đơn
Ở phía ấy chiều chiều
lũ trẻ làng tôi dung dăng ngắm nhìn
hòn núi lẻ như con trâu thần khổng lồ canh giữ ruộng nương
đàn chim xếp đội hình chữ V bay về treo giấc mơ trên hốc đá
Lũ trẻ làng lần lượt lớn lên
người già rủ nhau về đất
đàn chim càng chiều càng đông
con trâu thiêng vẫn nằm yên góc trời riêng bí mật
những bí mật lóng lánh xót xa như nước mắt mẹ tôi lặng lẽ gầy
Ở phía ấy một chiều
cổ họng tôi bỗng dưng có bàn tay vô hình siết chặt
sau những loạt bom thảng thốt xóm làng
con trâu thiêng từ biệt ruộng nương mãi mãi bay vào cổ tích
(như ngày xưa dưới mưa bom bao người lính bám trụ nơi đây biến mất)
từng tảng đá xanh giống khối thịt trâu bị chém, chặt, đục, đẽo áp tải bán buôn khắp mọi ngả đường…
10.10.2008
Về một đoạn phim buồn
Gã mặt người đánh mẹ ngã
quị
chiếc gậy tre chới với chống tuổi già chới với
mỗi nắm đấm vung ra
một nhát chém lạnh lùng đao phủ
bầm nát thân thể dòng sông kiệt quệ sinh thành
Đoạn phim buồn hơn cơn địa chấn
xô nghiêng những bảng vàng thành tích giáo dục hư danh
đóng băng những cái lưỡi robot giáo điều đạo đức giả
còn bao nhiêu gương mặt lẩn khuất tối tăm khuyết tật tâm hồn?
20.11.2008
Bao giờ con lớn?
Lại thêm những gã mặt người vung tay đánh đuổi mẹ
một lũ chó điên hùa nhau cắn xé thân thể
đưa chúng chui ra và nuôi chúng trưởng thành
Ngọn gió mùa hè bay qua ngôi nhà bất hạnh
hoá thành ngọn lửa lăm le thiêu huỷ chúng
đám mây trắng trôi qua hoá thành vành khăn tang khinh bỉ chúng
người mẹ già như con mồi thu mình
trước bầy cọp trí thức nguỵ tạo nhe nanh
Ôi những tiến sĩ, kỹ sư, luật sư học vấn tới chân răng
bước ra từ gánh thóc mồ côi lướt giông đội bão
bước ra từ gánh bánh rán tảo tần còng mình bụi khói
bước ra từ người mẹ nghèo quắt queo mù chữ động kinh
có khi nào trong giấc mơ các ngươi rùng mình nghe con khẽ hỏi:
bao giờ con lớn giống mẹ giống cha?
24.7.2009
Người gửi / điện thoại