Tôi cũng hay ngợi ca ngọn đèn ngày
Nhưng khi gương mặt em vụt đến
Thì những ngọn đèn kia bỗng mờ ngay.
Nghé t’ẻn uằn thư, hây tó d’ẳn
T’ọ slì cương nả noọng phựt mà
Lẻ mả ngay nò sloong t’ẻn t’ỉ.
Đi xuống thường khó hơn đi lên
Tôi đã lên đèo lúc bốn mươi tuổi
Nay đường càng dốc hơn và khó khăn thêm.
Pây t’ò lồng nhộc hơn t’ò khửn
Hây khửn keng p’ửa slí slíp pi gần
Này khỏ them, nhoòng t’àng gảng líng.
Bài ca – tôi kinh tởm lâu rồi
Nơi cửa sổ nhà bên gió hát
Bài ca – tôi yêu nhất trần đời.
Tèo sli – rà đạ hăn oi sloi
Xảng táng rườn hâư lồm đỏi xướng
Tèo sli – rà hăn điếp đây lai...
Hòn đá bay đi, rồi hòn đá rơi
Ở đồng bằng nào tôi cũng có
Một bài ca bay lên núi quê tôi.
Hỏn thin bân pây, t’iẻo tốc lồng
Dú đin phiêng t’ầư hây tó mì đây đứa
Tèo sli bân mừa bản mường slung.
Chỉ có tình yêu thoát được mà thôi
Con quạ đen bay đi mất hút
Khi thấy nhà có bếp lửa ấm ngời.
Tán ăn mằn ki ni đảy khói nò
Tua ca đăm rựt bân pây lặm khuổi
Slì te hăn rủng rường vỉnh vầy thư.
Người gửi / điện thoại