Gà trống ơi, sao ngươi đánh thức ta đây ?”
“Tốt nhất, ngài cứ nên cầu nguyện
Cho chúng tôi luôn đánh thức được ngài”.
P’ỏ cáy ơi, mầư lăng roọng rà tứn khoái?”
“Đây ất, lẻ p’ỏ tản ngoòng mo
Hẩư boong khỏi pjốc slỉnh lầng p’ỏ tản”.
An lành muôn thuở.
Rồi nền chuyên chế làm rối tung hết cả
Đó là điên cuồng hay tự do?
Ỏn an fản t’ởi.
Rườn gẳp náp hất bông nhoài thuổn thảy
Bả mướng doỏc này rụ táng thư lô?
Không ai quản lúa, hồ xanh, cánh rừng…
Không hề tự khóc thương mình
Ta mong trở lại sống cùng ngày xưa…
Bấu cầư cai khẩu, uằng, lai đông ngần
Bầu slì hâư hảy slương thân
Hây ngoòng slổng t’jẻo bại wằn p’ửa quây...
Bởi đã cho tình yêu và lý trí hoá thành hoang
Không phải thơ và bản Xô nát ánh trăng
Mà là đạn bắn vào mạch máu hồng, nổ cháy.
Nhoòng úc áy, slim t’ầu t’ồng đin tả đai
Nắm dử tèo sli wạ tèo mjặc ngàu hai
Chính dử mác xá thít khảu mẹc lưởt rường, bùm théc.
Tôi nghe giọng đàn bà thủ thỉ :
“Tình yêu dưới trăng – những ai không biết giữ
Hẳn họ được sinh ra từ lỗ tai trâu?”
Hây t’ỉnh nhìn hăn hênh nhỏi mẻ nhình
“Mì căn tẩư ngàu hai - cầư nắm dửc
Chăn tứ rù xu wài, boong te sleng?”
Kể cả Khơrutsốp, hay những người khác nữa
Một nhà thơ, tôi đích thực là mình
Tôi xin nói thật lòng, tôi khác họ.
(Stalin, Khơrutsốp – Hai lãnh tụ Liên Xô thời 1950 – 1964)
Thuồn t’ằng Khơrutsốp, rụ gần đai tó p’ận
Lẻ slấy sli, khỏi chính dử đang rà
Xo phuối chăn xình, rà táng p’ậu.
Người gửi / điện thoại