CHÙM THƠ BẢO NGỌC
ĐÔNG – TÂY – NAM – BẮC[1]
Nằm khểnh trong đất
Như củ lạc con
Cái đầu xoay tròn
Hỏi gì cũng gật
Đông – Tây – Nam – Bắc
Chẳng thấy mắt đâu
Cả mấy sợi râu
Cũng không thấy nốt
Thế mà thưa thốt:
“Biết chỉ bốn phương
Ai muốn hỏi đường
Đến đây mà hỏi!”
Một bầy tóc rối
Chụm đầu xòe tay
Hỏi: “Đâu phía Tây?”
Sâu ta chỉ đúng
Hỏi sang hướng Bắc
Nó liền quay ngay
Phương Nam bên này
Nó cũng gật tuốt.
Bỗng đâu sấm chớp
Giật phía đằng Đông
Cả lũ chạy rông
Hướng gì? Kệ tuốt!
CHUỒN KIM TẬP MÚA
Nhim nhỉm nhìm nhim
Cây lặng, gió im
Lẳng lặng mà xem
Chuồn Kim tập múa
Trời đang nhóm lửa
Cũng bớt than hồng
Mây trắng như bông
Thôi không bay nữa
Loay hoay soạn sửa
Dọn dẹp mặt ao
Gọng Vó vừa lau
Tấm gương sáng bóng
Mấy cô Rau Muống
Lục tục bảo nhau
Đội hoa lên đầu
Dựng làm sân khấu
Chuồn Kim bé xíu
Nhún nhún cái chân
Xòe cánh nghiêng mình
Cúi chào rất điệu
Được diện “hàng hiệu”
Áo váy mỏng tang
Lại mải soi gương
Chuồn quên tập múa
Bỗng đâu chị Gió
Ào đến đằng Đông
Mang theo cơn giông
Lớn ơi là lớn
“Bay cao trời nắng
Bay thấp trời mưa
Đến khi bay vừa
Là trời râm mát.”
Bài còn chưa thuộc
Chỉ mải điệu thôi
Trời đổ mưa rồi
Chuồn Kim ướt áo!
GỌI DẾ MÈN
Men mẻn… mèn men…
Sao vừa nhú lên
Nhà trời thắp đèn
Cho mây đi ngủ
Cỏ non mới nhú
Cứ chén no say
Rồi ngồi xuống đây
Mở bài ra học:
Đôi càng đen bóng
Muốn khỏe muốn oai
Thì nhớ miệt mài
Đêm đêm luyện võ
Còn đôi cánh gió
Nâu đến là nâu
Xếp gọn lại mau
Kẻo sương ướt áo
Chiếc đài thông báo
Hai sợi râu cong
Phải nhớ thuộc lòng
Giữ cho cẩn thận
Đến khoản luyện giọng
Mấy cậu Dế choai
Chân búng tanh tách
Đua nhau khoe tài
Ri… ri… rích … rích
Men mẻn… mèn men…
Trời đã thắp đèn
Lên chơi với tớ!
[1] Một loài sâu đất, thân mềm, đầu ngoáy bốn phía.
Người gửi / điện thoại