HOA SEN
Lê Hồng Thiện
Bông vươn lên trời
Bông soi mặt nước
Bông chìm bông nổi
Trông đẹp cả đôi
Mặc mưa mặc nắng
Không gì chở che
Thắp suốt mùa hè
Thơm tròn ba tháng
Lấy thân làm bấc
Lấy nước làm dầu
Hoa thành ngọn lửa
Đỏ hồng bên nhau
Lời bình của Vũ Nho
Bài thơ hoa sen không ca ngợi vẻ đẹp của sen lá xanh bông trắng, nhụy vàng. Bài thơ thú vị ở chỗ nhà thơ phát hiện ra hoa Sen chính là một ngọn đèn, ngọn đèn thiên nhiên thắp suốt mùa hè. Đèn cháy nhưng lại phát ra mùi thơm thật dễ chịu. Điều kì lạ nữa của loại đèn này là không cần chao, không cần bóng, không cần bất cứ thứ gì chở che. Đèn cháy lúc nắng, đèn cháy cả khi mưa… Tuy đặc biệt vậy, song bông sen giống như cây đèn dầu mà ta vẫn dùng từ xưa, và cả bây giờ khi mất điện. Ấy là cần có bấc. Chính cuống hoa làm bấc đèn. Còn dầu thì tha hồ. Nước đầm hay nước hồ chính là dầu để cho đèn cháy. Cái đèn sinh học này không tỏa muội đen, không tỏa mùi hôi của dầu, mà chỉ tỏa hương thơm thôi. Thật là quá đặc biệt! Và sự phát hiện, so sánh của nhà thơ làm chúng ta thích thú.
Tuy vậy nếu chặt chẽ, chi li ra thì thấy khổ thơ đầu là hơi thừa, là không cần thiết. Bởi vì nó không góp phần vào tả cái Đèn – Sen. Đó là một điều đáng tiếc.
Người gửi / điện thoại