Ái Nhân
MỘNG DU TÌNH MẸ
Kính tặng mẹ liệt sĩ VN
Nắng nhàu ru giấc mơ hoang
Giật mình thảng thốt mẹ mang máng ngờ
Vẳng đâu đó tiếng gọi hờ
Hình như con mẹ đang chờ ngoài đê?
Chợt bừng mẹ tỉnh cơn mê
Hồn con có lẽ đang về đâu đây
Ngước trời mẹ gửi lời mây
Khôn thiêng nghe tiếng mẹ mày gọi không?
Chập chờn ở cõi xanh trong
Hồn con nhớ mẹ cũng ngong ngóng chờ
Sông thương nhớ nối hai bờ
Mộng du tình mẹ... vọng hờ tiếng con
-------
Có nỗi đau vô thừa nhận. cô giáo tôi yêu một người lính. Anh ấy không về…
Hơn ba mươi năm sau tôi trở về trường cô tôi vẫn không lấy chồng.
Bài thơ này tôi viết tặng cô tôi, và bao mối tình thủy chung thầm lặng khác…
CÔ TÔI Kính tặng cô giáo Nhuận - cấp 3 Ân thi – HY Bài thơ cô đọc ngày xưa
Trời đông bừng nắng giữa mưa dầm dề
Khóa tình neo bến sông mê
Trao người lính trẻ xa quê lên đường
Niềm tin rực đỏ mái trường
Cô gieo hạt nở mười phương hoa đời
Trường Sơn bom đạn tơi bời
Tình tan vào đất phía trời hư vô
Mưa nguồn trong tiếng hát cô
Vầng trăng vụn vỡ… mắt khô lệ hằn
Kiếp người mưa nắng phù vân
Héo hồn tô thị… mây tần xót thu!
-------
GIẤC MƠ TÔI
(Kính tặng đồng đội tôi hi sinh ở biên giới)
Trong giấc mơ tôi bạn về với tay xin ngụm nước
Mắt quầng thâm những ngày thiếu ngủ
Nắng cháy thịt da, mưa dầm thũng nước
Những vết sước trên vai trên cổ
Loang lổ chiến hào…
pháo địch đêm qua
Đầu bạn quấn băng thương loang máu
Đôi chân lê chẳng chạm đất vẫn cười
“Chúng mày về dưới ấy miền xuôi
Nhớ nói với mẹ tao rằng tao còn ở lại
Giữ biên cương mãi mãi vẹn toàn
Nhớ nói với cô gái nhà bên thường hay sang giúp mẹ
Rằng tao không yêu đâu, nàng hãy lấy chồng!”
Lời nói dối của bạn tôi từ đáy lòng chân thật
Mưa xối chiến hào…
mắt bạn rưng rưng!
Hơn ba mươi năm rồi xa cuộc chiến tranh
Pháo vẫn nổ trong từng giấc ngủ
Khói súng mịt mù vẫn vương mùi khét lẹt
Máu bạn tôi còn ấm dưới tay mình!
Hơn ba mươi năm rồi sau cuộc chiến tranh
Lệ đã cạn hết rồi trong mắt mẹ
Những người lính - đồng đội tôi trẻ lắm
Những linh hồn im lặng giữ biên cương!
Những cột mốc trên đường biên - bia mộ
Chứng nhân lịch sử bạn - thù
Nơi máu xương, mồ hôi đồng đội tôi đổ xuống
Đất nước tôi ơi!
Bao chua xót khóc cười…
------
(Có một người đàn bà điên vẫn ngày ngày ngóng ra phía biển,
chị vẫn tin anh ấy sẽ chở về…
người đàn bà ấy là vợ người chiến sĩ đi giữ đảo xa…)
NGƯỜI ĐÀN BÀ MỘNG DU
Kính tặng : vợ liệt sĩ Gạc ma!
Chị vẫn hát, hướng lòng ra phía biển
Vẫy tay cười hi vọng phía xa xăm
Thăm thẳm nỗi niềm rưng rưng lên mắt
Nơi xa vời con sóng vỗ vào trăng...
Người chị yêu đi giữ đảo giữ trời
Mấy chục năm rồi phía xa vời vần vũ
Máu vẫn loang bầm trên đá đảo Gạc Ma
Những người lính ôm nhau thành vòng lửa *
Giữ thiêng liêng màu đỏ sắc cờ!
Người đàn bà vừa đi vừa hát
“Trường sa, Hoàng sa ơi! không xa!”
Chị đã hát ngót ba mươi năm trên bờ nắng gió
Ba mươi năm khôn nguôi khát vọng
Ấp ủ nỗi niềm thương yêu mơ mộng
Mái ấm gia đình và những đứa con ngoan!
Anh ra đi tít tắp phía mây ngàn
Chị vẫn đợi vẫn giơ tay vẫy biển
Xây lâu đài mơ trên cát trắng mịn màng
Sóng vô tình nô rỡn nắng lang thang
Lại nhấn chìm lâu đài mơ của chị...
Chị vẫn hát trong bóng chiều mộng mị
Và lại xây mơ ước những lâu đài
Vẫn một mình tin ở phía ngày mai
Anh trở về khuôn ngực trần vạm vỡ
Nồng cháy bờ môi, mặn mòi rạng rỡ
Chị lắc lư say...mộng du khúc tâm tình!
Chị vẫn một mình hát trước bình minh
Cười, vẫy gió phía chân trời ... hi vọng!
A.N