Lặng lẽ chiều Phan Thiết
Cơn tố bấc
Xô nghiêng
Chiều Phan Thiết
Sóng vô tình
Lặng lẽ
Cuốn bờ em
Nước mắt rơi
Chập chờn
Đêm giã biệt
Ba mươi năm
Còn thấm đẩm
Quanh rèm ...
Nhớ
Vòng tay đắm đuối rã rời
Chìm trong tiếng nấc, rối bời đếm đong
Mười năm tình, có còn không?
Tan trong đêm vỡ, ngày mong ngóng người
Từ cửa sổ nhìn ra góc chợ
Bên cửa sổ
Một góc đời
Phố chợ
Bao phận người
Tất bật mưu sinh
Bỗng lặng ngưng
Đường chen
Rộng mở
Em
Gánh hoa qua
Bát ngát
Hương tình ...
Em bước qua dĩ vãng của mình
Những mãnh vỡ bên đời
Dặm tình nông nỗi
Thấm đẫm màu chiều
Còn lơi lả
Nhặt thưa
Chỉ một thoáng thôi
Em ngập ngừng
Bước vội
Giăng mắc điều gì ?
Cơn mưa của ngày xưa ...
Cuộc sống, kiếm tìm
Trong muôn vàn cơ hội
Nước mắt
Nụ cười
Cùng trên mặt mỗi người
Số phận nổi trôi
Trong lằn ranh
Sáng tối
Mưa tạnh
Chiều đi
Em
Rạng rỡ thắm tươi
Bâng quơ trong nỗi tình cờ
Lời em ru thật khẽ, rùng mình bất chợt
Đâu có con “Bướm vàng đậu nhánh mù u” ...
Chỉ còn bầy chim sẻ líu lo hóng hớt
Dập dềnh ngoài vườn trong gió mùa thu
*
Chở điều gì trong lời ru, thảng thốt
Dặm xa nào trong khói bếp nhà bên?
Ngõ vắng nắng vàng tươi non rôn rốt
Chỉ có lời ru ẩn ức bập bềnh
*
Kìa ai nuối tiếc một thời trai trẻ
Chấp chới chiều trong, lấp lững bến sông
Con nước lớn, trôi vầng trăng quạnh quẽ
Gió vô tư úp mở ngọn giông đồng ...
VIII/16
Ngày hai mươi bảy tháng bảy
Chị ngồi một mình trên chiếc võng, đong đưa
Trong bóng tối mập mờ đâu thấy
Khách đến thăm, rồi cũng đã về
Trên ti vi đang chiếu dòng sông xưa cuộn chảy
Chợt sáng lên, son sắt một lời thề ...
Em gọi khẽ, mùa thu đã tới
Xông xênh năm tháng cơ cầu
Người xưa, sao không một lời nhắn gởi
Quên rồi, tình cũ đã lâu
Bung nắng vỡ, đàn bướm vàng khơi gợi
Một mùa thu xanh biếc tình đầu
Mùa thu loang trong vạt nắng vàng nhuốm bạc
Tiếng hát, gợi lại một mùa thu khác
Rực rỡ sắc cờ, hồn vía của núi sông
Tiềm thức cộng đồng
Đứng dậy
Bước những bước dài, về phía biển mênh mông
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Người gửi / điện thoại