MÙA XUÂN NGHĨ VỀ MÀU XANH
Tản văn của Phạm Ngọc Tâm Dung
Có một ngày xuân, tôi leo lên đỉnh núi cao, thì gặp cơn mưa bóng mây lất phất. Phóng tầm mắt quan sát nơi điệp trùng, nhấp nhô của những dãy núi kế bên: trên là mây, dưới là núi, bên trong tầng tầng, lớp lớp thảm thực vật. Nhìn sâu xuống là những lối mòn quanh co men theo bờ con suối...Trong mưa giăng, tất cả sắc màu đều hòa tan trong màu xanh đẫm nước. Màn mưa, màn sương, bỗng rùng mình biến thành dòng xanh, chảy vào mắt, ngấm vào trái tim tôi, thành ra một thứ màu xanh trong sáng; xanh một cách tinh khôi, riêng của núi rừng!
Rồi chỉ trong một thoáng, nắng lại bừng lên, nắng tựa hồ như người thợ khéo tay, từ xứ sở nhà giời, điểm trang vẻ kiêu sa, tạo nét mềm mại, nét mộng mơ cho các ngọn núi hùng dũng chọc trời. Trong lòng ta, dâng trào vô vàn cảm xúc về màu xanh đại diện cho tự do, hòa bình và khơi dậy trong ta tình yêu cuộc sống...
Tôi lặng lẽ đi sâu trong con đường dẫn vào vạt rừng nguyên sinh. Xòe tay cho những cành cây tựa những cánh tay thân thiện, cho những lá cây đủ các loại hình thù, có cả những chiếc lá hình trái tim, tạo cho riêng mình bao nhiêu là đam mê, cùng bao nhiêu điều tâm sự...
Để về sau, hễ bất cứ lúc nào, cảm thấy chán nản hay lạc lõng, cần tiếp thêm sức mạnh, khích lệ lạc quan...tôi đều viện lý do mà hướng tư duy đến những..."thiên thần ánh sáng" là những "sinh linh" màu xanh lá này đây!
Cũng như một buổi đẹp trời nào đó, ta ngồi dưới tán cây xanh, xung quanh ta ngằm ngặp những vạt cỏ, vài bông hoa bé nhỏ ngai ngái tỏa hương. Ta nói rằng: đó là sự nghỉ ngơi hoàn hảo nhất...
Ơi những hàng cây lặng lẽ, ngày đêm hưởng thụ mưa nắng, chịu sự khắc nghiệt của khô hạn và cả bão giông, mang hơi thở của thiên nhiên, dù chúng không xinh đẹp, lộng lẫy, thơ mộng như hoa, không ngọt ngào quý giá như quả, nhưng sự mộc mạc dẻo dai, tinh thần hy sinh bất diệt, là vẻ đẹp bất tử mà mỗi chúng ta thường phải lấy đó làm lẽ sống ở đời.
Tôi sinh ra từ một ngôi làng thuộc vùng đồng bằng bắc bộ, miền châu thổ Sông Hồng ngọt mát phù sa - nơi có màu xanh muôn thở của cánh đồng lúa, nương dâu, bãi mía, vạt ngô khoai và bờ cỏ tươi xanh; nơi có làn điệu chèo ngọt hơn mật mía và những lời ru em vận từ ca dao, lẩy từ Kiều, từ thơ Nguyễn Bính vời vợi sắc xanh:
-"...Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em lấy chồng rồi, anh tiếc lắm thay!
( ca dao)
-"Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa"
( Truyện Kiều - Nguyễn Du)
- Mùa xuân là cả một mùa xanh
Giời ở trên cao, lá ở cành"
( Mùa Xuân xanh - Nguyễn Bính)
...
Đủ thấy, màu xanh luôn hiện diện trong mỗi bước đi của đời sống, của văn hóa, văn chương trong nếp nghĩ của Người Việt ta - một đất nước nằm trong miền Nhiệt đới, gió mùa, có cây lá xanh quanh năm, bao đời nay, đã lấy cây lương thực làm gốc rễ, lấy nghề nông làm nền tảng cơ bản của của quốc gia ( Nông vi bang bản).
Tôi cũng là người yêu biển - mà yêu đến độ đắm say.
Nhớ lần tôi tách nhóm bạn bè, đi chơi biển một mình. Nhìn biển thanh sạch, thẳm sâu và mênh mông, đẹp như một câu chuyện tự tình, tôi muốn tìm lại những khao khát trong thời đã qua, để "xanh tận cùng" qua những hành trình vội vã.
Tôi nhìn lên bầu trời thanh thiên, và mặt sóng xanh lấp lánh, một cảm giác an ủi, vỗ về và bình yên đến lạ!
Rồi tôi chợt nhớ anh; nhớ những vần thơ anh viết về biển và đọc cho tôi nghe vào buổi mai khi chúng tôi nắm tay nhau đi trên bờ cát mịn; nhớ cách anh ngắm tôi rất đỗi dịu dàng cùng những lời có cánh:
- Mặt trời trên biển như một phép lạ, để khi nhìn vào mắt của em, anh bỗng thấy trời xanh như thể nơi thiên đàng đã được đặt vào trong đó...
Bất chợt câu thơ biển của người bạn viết hiện lên trong tâm trí :
Biển xanh và mắt em xanh
Ôi, màu xanh và tình yêu của tôi!
Biển về đêm nghe thật lạ kỳ. Gió luồn qua suối tóc của những hàng phi lao như đang dạt dào ca hát. Khúc hát muôn đời tình yêu của biển với bờ! Sóng vẫn đem tình yêu về vỗ bờ trong hành trình không ngừng nghỉ. Con nước triều si tình da diết đợi nàng trăng điệu đà, vận bộ voan màu xanh lơ quyến rũ, làm đẹp cho biển, cho trời và cho cả cả thế gian mơ!
Cảnh thần tiên mê ly quá, chỉ tiếc một điều rằng chẳng có người tri kỷ ở bên!
Tôi ngồi nhìn ra đại dương, cố gắng tìm kiếm trong sâu thẳm, một điều gì đó chưa thể đặt thành tên...
Như một vòng quay khép kín, năm nay mùa xuân nao nức lại về. Trái đất của chúng ta khác hẳn với các hành tinh khác trong hệ mặt trời, bởi nó mang ngời ngời màu xanh của sự sống - một màu xanh không phải là trạng thái mà là một quá trình.
Trong trăm hồng nghìn tía muôn màu muôn sắc khác nhau, màu tươi xanh quanh ta vẫn là vẻ đẹp kỳ diệu, vĩnh hằng, mà mẹ thiên nhiên đã khéo léo giấu nhẹm đi sự già nua, cằn cỗi nhiều tỷ năm. Chỉ thấy màu xanh mơn mởn, nõn nà, trẻ trung khi mỗi mùa xuân đến.
Hà Nội ngày 11-2-2025
T.D.
Người gửi / điện thoại
CÁM ƠN NHÀ VĂN PHẠM NGỌC TÂM DUNG, TRƯỞNG THI NHÂN MIỀN CỔ TÍCH ĐÃ BỀN BỈ CỘNG TÁC!
Trả lời