Ái Nhân
VŨ KHÚC TRĂNG THU
“Viết về trăng có lẽ không ai hơn Hàn Mặc Tử, yêu trăng đến nỗi Hàn tưởng trăng là của riêng mình: “Ai mua trăng tôi bán trăng cho?” Còn Ái Nhân thì: “Trăng như thiếu nữ mộng du; Đê mê quyến rũ hồ thu khoả mình” để rồi “Vần thơ dát ánh trăng vàng; Cởi trần… câu tứ ôm nàng mộng du”. Ôi thật lạ! (Cởi trần... ôm nàng (Trăng) mà mộng du (!)...) thì thật là ngang tàng, táo tợn! xưa nay chưa có bao giờ. Thật điên!... điên hết chỗ nói ! Mà ừ nhỉ… Ái Nhân từng đã một thời điên cơ mà (!)”
Nhà thơ: Trần Ngọc Tài
MỘNG DU
Trăng
như thiếu nữ
mộng du
Đê mê
quyến rũ
hồ thu khỏa mình
Ngẩn ngơ
thi sĩ đa tình
Hồn hoang cánh gió
đằm mình cõi mây
Ngập tràn đắm đuối mê say
Theo trăng xuống tắm ngất ngây ngỡ ngàng
Vần thơ dát ánh trăng vàng
Cởi trần câu tứ ôm nàng… mộng du
DỊU DÀNG
Dịu dàng
ánh trăng như lụa
Biển dâng
cong
ngọn thủy triều
Mắt em
mơ màng
hiền thế
Bồi hồi lửa cháy tim yêu
LOÃNG TRĂNG
Ơ “Trăng”
ngả ngớn bên cầu
Khỏa thân
loãng cả bể dâu nỗi niềm
Đằm mình
“Trăng” tắm như tiên
Nén lòng…
sao chẳng bình yên đáy hồn?
Lơ phơ
xanh…
ướt gió nồm
Miên man
trăng
khỏa
rõ mồn một “Trăng”
Lả lơi…
mê đắm chị Hằng
Thế gian,
trăng, cuội, đá, vàng…
loãng tan!
TRĂNG BẤY
Chợt lòng thảng thốt Từ qui
Lệ ngâu xa xót chia ly thủa nào
Biển cô đơn sóng thét gào
Rừng thu thao thác… ào ào lá bay
Điêu tàn nốc cạn đêm say
Vò xơ xác tóc mới hay bạc tình
Hạ huyền trăng bấy lặng thinh
Tương tư sóng nổi bất bình bão dông
Bên trời người có lạnh không?
Lòng ta chống chếnh mênh mông… nhớ thầm
TRĂNG HOA
Giọt trăng đọng ở bờ mi
Gió trăng buôn chuyện thầm thì đầu hiên
Đa tình liếc mắt trăng nghiêng
Dõi tìm hun hút trăng biền biệt xa.
Ngẩn ngơ sương lạnh trăng tà
Duyên ai cô quạnh, trăng già… lửng lơ
Giữa trời mộng, giữa tình thơ
Giấu cô đơn cứ lả lơi… trăng cười
Nhạt phai nhan sắc giữa trời
Lang thang đêm lạnh muôn đời trăng hoa
VỚT TRĂNG
Giá trăng cứ khuyết đừng tròn
Để tôi được ước, em còn nhớ tôi
Duyên trầu sao chóng nhạt vôi
Bờ môi chẳng thắm, mây trôi nẻo nào?
Lững lờ trăng tít trời cao
Câu yêu ngơ ngác chênh chao dỗi hờn
Mưa đêm núi lở đầu nguồn
Sông đau ngầu đục sóng cuồn bến thơ
Giữa dòng hòn cuội tơ hơ
Ở trần trọn kiếp bơ vơ phận mình
Trăng rơi đáy nước vô tình
Chiêm bao có kẻ đi rình… vớt trăng
A.N